Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 226 : Hành động cứu viện

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



“Một lần em có thể mang mấy người?” Đã biết Trương Duệ Dương, Cục thịt Trần đều an toàn, tâm Trương Dịch cũng triệt để yên ổn, anh nâng tay kéo khăn quàng cổ cho Nam Thiệu còn thuận tiện giúp hắn sửa sang cho chỉnh tề, ánh mắt dừng lại một lát trên gương mặt hóa kiến non nửa nhưng cũng không nói gì thêm. Tiếp đó anh nhận cà mèn Lý Mộ Nhiên đưa tới, lại qua tay đưa cho Nam Thiệu.



Trong cà mèn có một ngăn cơm nóng đầy ắp, một ngăn là canh măng và chân giò hun khói, mỗi người lại có một gói dưa muối ăn kèm, vừa mở ra mùi thơm lan tỏa khắp nơi, tức thì xung quanh vang lên tiếng nuốt nước miếng, thế nhưng không có ai sán lại gần. Đều chẳng phải là người không biết ý, đừng nói hiện tại căn cứ bị bao vây, theo từng ngày từng ngày tiêu hao nên thức ăn khan hiếm, mà dù là trước đó thì lương thực cũng vô cùng quý báu, phàm là người có chút thể diện, ai lại bởi vì thèm ăn mà đi xin người khác? Cũng đâu phải thật sự trong tay hết sạch không có gì ăn.



Lý Mộ Nhiên phân phát thức ăn xong mới cười tủm tỉm giơ sáu ngón tay với Trương Dịch, sắc mặt cô khó nén đắc ý, “Anh Dịch, nếu lúc này đi bệnh viện tìm thuốc thì chỉ cần mình em là đủ rồi.” Nhớ tới lúc trước ba người đi tìm thuốc cho Cục thịt Trần ở bệnh viện huyện Tử Vân, cô lại có cảm giác dường như đã trải qua mấy đời, hóa ra trong lúc không để ý, thực lực của họ đã tăng lên rất nhiều so với ban đầu.



Môi Trương Dịch lộ ra nụ cười nhè nhẹ, bật ngón tay cái với Lý Mộ Nhiên: “Không tệ!” Đâu chỉ là không tệ, chỉ riêng chuyện cô đưa Dương Dương an toàn trở về đã đủ cho anh dùng tính mạng của mình ra để mà đền đáp.



Lý Mộ Nhiên cũng cười tươi theo anh rồi sau đó nhỏ giọng hỏi: “Giờ chúng ta có đi không?” Bởi vì hiện tại chỉ còn lại năm người, dù cô dẫn người đi ngay tại đây cũng không vấn đề gì, dù sao đều biến mất hết rồi, còn quản người khác kinh ngạc hay không làm gì?



Trương Dịch không đáp ngay lập tức, anh chậm rãi xúc mấy miếng cơm, thấy Nam Thiệu gắp chân giò hun khói đặt sang phần của mình thì cũng không ý kiến gì, chẳng qua anh lại gắp hai miếng chân giò trong canh của mình sang cà mèn của đối phương, xong xuôi mới hỏi: “Hai người tới đây tìm ai sao?”



Lý Mộ Nhiên nhìn Tống Nghiễn, trả lời: “Chúng em chỉ đi ngang qua thôi, phát hiện căn cứ bị bao vây liền muốn nhìn xem có thể giúp được gì không.”



Trương Dịch sửng sốt, hiển nhiên không nghĩ đến lại là nguyên nhân này.



“Có ai biết lí do vì sao căn cứ hút nhiều zombie và động vật biến dị thế không?” Tống Nghiễn mở miệng hỏi. Nếu như biết nguyên nhân, nói không chừng có thể tìm ra biện pháp giải quyết. Về phần cử chỉ của hai người đàn ông trước mặt quá mức thân mật thì hoàn toàn bị hắn xem nhẹ, chuyện Nam Thiệu thích đàn ông thì mọi người đều biết, thật sự không có gì phải ngạc nhiên.




Tuy rằng trời tối, đợt tấn công của động vật biến dị không dừng mà ngược lại còn mãnh liệt hơn. Nhóm Trương Dịch đã không còn ở chỗ cũ, chẳng biết chuyển tới nơi nào rồi, Lý Mộ Nhiên không hề lo lắng, bởi vì cô biết năng lực của Tống Nghiễn có bao nhiêu đáng sợ, cũng biết nếu như Trương Dịch không nắm chắc phần nào thì tuyệt không có khả năng khiến bạn bè của anh phải lâm vào nguy hiểm. Cô đứng trong một căn nhà làm bằng đất lụp sụp cách tường phòng ngự không xa trông thấy Thường Hán và thiếu niên từng gặp, còn có một người đàn ông hẳn là mới bị thương. Người đàn ông kia mất một cái chân, thiếu niên đang suy nghĩ biện pháp để cầm máu cho hắn.



“Em đưa mọi người về đoàn xe.” Lý Mộ Nhiên lặng yên lại gần rồi nói.



Mãi mà chẳng cầm được máu, thiếu niên gấp đến độ mồ hôi chảy đầy mặt, nhìn thấy Lý Mộ Nhiên thì cậu không khỏi lộ ra vẻ mừng rỡ, cậu thở phào nhẹ nhõm nhưng lại lắc lắc đầu: “Chị đưa Trình Tân đi thôi, em phải ở lại đây, có người bị thương thì em cũng có thể giúp một chút.” Bức tường đất của ngôi nhà nghiêng nghiêng đổ nát tứ phía, không nhóm lửa nên chỉ đành dựa vào chút ánh sáng le lói từ bên ngoài chiếu vào. Không dùng tinh thần lực nên Lý Mộ Nhiên chỉ có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ của thiếu niên, thế nhưng cô lại cảm thấy người đối diện có nét đẹp thanh tú nói không nên lời.



Bông băng cầm máu chẳng có, cũng không có thuốc thang băng vải, em có thể giúp được cái gì? Lý Mộ Nhiên thầm nghĩ những chung quy chưa nói ra lời đả kích người.



“Ừ.” Cô gật đầu, xoay qua nâng người đàn ông nằm trên mặt đất bởi vì mất máu mà thân thể đã bắt đầu rét run lên.



“Chờ… Chờ một chút.” Thiếu niên đột nhiên gọi cô lại, khi Lý Mộ Nhiên ngẩng đầu nhìn về cậu thì cậu ngập ngừng chỉ chỉ bên ngoài, “Chỗ đó có rất nhiều bị thương người chẳng ai lo hết, chị có thể đưa họ đi luôn được không?”



Trong căn cứ thắp vài ngọn đèn cao áp, tuy rằng hiện tại nhiên liệu rất khan hiếm, thế nhưng người vẫn thua kém những loài động vật biến dị có thể nhìn rõ trong bóng tối, cho nên chiếu sáng vào ban đêm là điều cần thiết. Đêm nay trời không đổ tuyết, dưới ngọn đèn chiếu rọi có thể nhìn thấy rất nhiều người bị thương ngã trái ngã phải nằm trên bãi đất trống, tiếng khóc thương, tiếng rên đau đớn vang lên liên tiếp, có người được chăm sóc, có kẻ lại lẻ loi không hề nhúc nhích rụt ở một góc như là đang chờ chết. Người dị năng hệ trị liệu trong căn cứ có hạn, cho nên chẳng thể lo cho nhiều người bị thương như vậy. Về chuyện tổ chức người thường thành đội cứu hộ thì trong mắt nhiều người đã hoàn toàn không cần thiết, không có dị năng hệ trị liệu nhanh chóng chữa trị thì dù có cứu về e rằng những người này trong thời gian ngắn cũng không thể tái chiến, chỉ tiêu hao lương thực và dược phẩm, gây thêm phiền toái mà thôi. Căn cứ còn chẳng biết có thể chống đỡ được đến khi nào, trừ người thân bạn bè thì ai mà có tâm tư đến cứu bọn họ?



Nhìn tới sự thê thảm của những người đó, Lý Mộ Nhiên chợt thấy lòng khó chịu, cô không chút do dự mà đồng ý: “Nhanh lên, em mang hết người sang bên này, chị còn có thể đi một chuyến.”



Trong bóng đêm, thiếu niên nhếch môi cười ngây ngô, rồi sau đó chạy như điên ra ngoài, rất nhanh cậu liền kéo vài người bị thương nặng nhất trở về. Cậu không dám liên lụy quá nhiều vì sợ làm cho người khác chú ý mà rước phiền toái về cho Lý Mộ Nhiên, thế nên cậu đều cắn răng kéo người về góc âm u này. Đợi gom đủ sáu người, Lý Mộ Nhiên cũng không chậm trễ, cô lập tức đưa người về nơi đặt chân đã dọn sẵn, Tiêu Thắng cũng đã để lại người và xe ở đó tiếp ứng cho cô.