Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 227 : Ôn chuyện trong đêm
Ngày đăng: 09:54 18/04/20
Edit: Yến Phi Ly
Tiêu Thắng đóng quân tại một nơi có tên là thung lũng Hồ Lô. Nơi này tọa lạc cách huyện Chương gần 50km, giống hệt như cái tên của mình, nó chính là một nơi có lối vào eo hẹp, nằm bên trong một khe núi lớn. Nơi đây có dòng suối nhỏ chảy qua từ trong hốc núi, lúc này đã bị đóng băng, xe từ chạy qua trên bề mặt cũng không có vấn đề gì. Thung lũng Hồ Lô có diện tích trên trăm mẫu, bốn bề đều là núi, bên trong có khoảng bốn năm mươi hộ dân tạo thành thôn Hồ Lô, chỉ có một đường cái thông ra bên ngoài, bởi vì cách thị trấn không xa cho nên cũng có điện và internet đầy đủ, đương nhiên hiện tại những thứ ấy đều không thể dùng. Trừ nông trại ra thì đa số phần còn lại đều là ruộng nương, chủ yếu trồng ngũ cốc và cây ăn quả, sau trận mưa to dĩ nhiên nó đã trở thành địa bàn của thực vật biến dị.
Loại bỏ sạch sẽ thực vật biến dị và zombie trong thung lũng, tu chỉnh sơ qua phòng ốc thì người trong đoàn xe liền có thể vào ở. Ở nông thôn nhà cửa rất rộng, chen sáu bảy mươi người vào cũng không có vấn đề gì, huống chi đâu phải tất cả mọi người đều có thể nghỉ ngơi.
Vốn Tiêu Thắng muốn tìm một nơi có đường lui nhưng nhìn tình hình của căn cứ Vân Châu, thì anh đột nhiên lại cảm thấy ý tưởng ấy rất nguy hiểm. Chung quy căn cứ Vân Châu chính là nơi bốn phương thông suốt mà vẫn bị bao vây như thường vậy thì anh làm sao dám cam đoan nơi mình đóng quân sẽ chẳng bị chặn đường? Chẳng lẽ họ lại phải ở mãi trong tình trạng nguy hiểm rình rập, tinh thần bất an sao? Bởi vậy khi người ra ngoài tra xét địa hình trở về báo cáo thì anh lập tức nhìn trúng thung lũng Hồ Lô này. Nơi đây dễ phòng thủ, bốn phía đều là núi và thực vật biến dị chằng chịt, đừng nói là zombie mà ngay cả động vật biến dị muốn xông vào cũng không phải chuyện dễ, mà cửa khẩu để vào chỉ đủ một chiếc xe lớn tiến lui, đây thật sự là quan ải một người là đủ để trấn giữ, ngàn người không thể khai thông. Điều đáng lo duy nhất chính là họ có thể bị nhốt chết ở nơi đây, hao hết lương thực.
Vì thế sau khi sắp xếp thỏa đáng mọi chuyện, Tiêu Thắng lập tức phái người lên chỗ cao của thung lũng và những vách núi gần đó xây dựng kho cất giữ vật tư, chỉ chờ bình minh là sẽ bắt đầu đi vào các thị trấn và thành phố Lũng Nhân hay những nơi xa hơn để tìm kiếm lương thực và đồ dùng. Theo như ý tưởng của anh thì tối thiểu phải chuẩn bị đủ cho toàn bộ đoàn xe dùng trong hai đến ba năm mới được. Tuy rằng có căn cứ Vân Châu ở đây, kho lương thực, siêu thị gần đó e là sớm đã bị dọn sạch, nhưng nhìn số lượng zombie khổng lồ kia thì rất có thể trong các khu trung tâm thành phố hẳn vẫn còn nơi tồn đọng nên cũng không cần lo lắng. Chung quy người chết nhiều lắm, phỏng chừng lương thực thực phẩm mà nguyên quốc gia hiện có sẽ đủ cho người sống sót còn lại dùng trong mười năm cũng chưa hết, tất nhiên tiền đề là chúng không bị hư hỏng. Rất nhiều người sống sót sở dĩ sẽ thiếu ăn thiếu mặc chẳng qua là vì những thứ đó nằm ở nơi quá nguy hiểm, ví dụ như trung tâm thành phố, người bình thường ai dám lao vào trong ấy? Có điều hiện những nơi ấy đã trống không, bây giờ chính là thời cơ tốt nhất để vơ vét vật tư.
Mà một chuyện khác có thể được cho là niềm vui ngoài ý, khi Lý Mộ Nhiên theo xe đi đến thung lũng Hồ Lô thì phát hiện thung lũng cách căn cứ Vân Châu dưới 20km, hóa ra quốc lộ thông hướng thung lũng Hồ Lô đúng lúc song song với đường vào căn cứ Vân Châu, chẳng qua đứt đoạn ở nơi đây. Điều này có nghĩa là về sau Lý Mộ Nhiên có thể trực tiếp mang người về doanh trại mà không cần khiến người của đoàn xe mạo hiểm đợi ở bên ngoài tiếp ứng cho cô nữa. Vì thế cô cũng không chờ Tiêu Thắng tìm Long Hạ và những người dị năng hệ trị liệu đến chữa cho những người mà cô đem về đã trực tiếp qua căn cứ.
Cùng lúc ấy, thiếu niên đã tập hợp khá nhiều người bị thương, hơn nữa còn đang bận rộn tiếp tục.
“Đêm nay chị không đưa được nhiều như vậy.” Lý Mộ Nhiên thở dài, giúp cậu nâng một người đàn ông ngồi tựa vào góc tường.
“Không sao, em sẽ chăm sóc cho họ trước… Ngày mai chị sẽ tới nữa chứ?” Thiếu niên ngại ngùng cười nói, rồi sau đó mới phản ứng lại hình như mình hơi tự chủ thái quá, không khỏi thấp thỏm hỏi.
“Mấy tháng qua em vẫn luôn nằm trong bụng con kiến chúa kia sao?” Trương Dịch hỏi, ánh mắt ửng đỏ, thanh âm thô ráp như nhai cát. Anh đang tự trách bản thân, nếu như anh có thể sớm phát hiện kiến chúa trên đỉnh đường hầm thì có lẽ Nam Thiệu sẽ không bị nhốt lâu như vậy. Bị giam cầm lâu ngày có thể bức điên người ta, huống chi bị cấm túc trong không gian hẹp kia mấy tháng. Nghĩ thôi mà anh cũng chẳng dám nghĩ, không có đồ ăn, không có không khí, không ai nói chuyện, còn có nguy hiểm tùy thời bị tiêu hóa thành cặn bã, cảm giác ấy chẳng rõ sẽ có bao nhiêu đáng sợ.
Nam Thiệu nở nụ cười, nâng tay sờ sờ mặt Trương Dịch, tựa hồ muốn trấn an anh, lúc nhìn đến một đầu tóc trắng như sương như tuyết thì tươi cười của hắn bèn cứng đờ, giọng trầm thấp đượm buồn, “So với anh thì đó có là gì. Lúc ấy ý thức của em mơ mơ màng màng, chỉ biết không ngừng hấp thu lực sinh mệnh của kiến chúa cho nên không hề thống khổ.” Không giống anh, phải tỉnh táo chấp nhận tất cả đau đớn khi mất đi người yêu và người thân. Nam Thiệu rất rõ ràng, nếu như đổi thành hắn, sợ rằng nếu không tìm thấy Trương Dịch thì hắn sẽ điên mất.
“Sau này thì sao?” Phát hiện đề tài có khuynh hướng đi lệch, Thạch Bằng Tam vẫn một mực yên lặng bỗng chen vào một câu.
“Sau này tôi hút khô lực sinh mệnh của kiến chúa, rốt cuộc có thể trốn thoát khỏi bọc kén của nó.” Nam Thiệu liếc nhìn Thạch Bằng Tam một cái, tựa hồ hơi bất mãn vì anh ta dám quấy rầy thế giới hai người của mình và Trương Dịch, thế nhưng nói tới đây hắn lại đột nhiên nở nụ cười. “Anh không thể tưởng được khi đó em trông như thế nào đâu.” Những lời này hắn nói với Trương Dịch. Tương tự, nụ cười này cũng là cười với Trương Dịch, tuyệt đối không có khả năng là dành cho cái tên Thạch Tam đáng ghét kia.
“Là bộ dáng thế nào?” Trương Dịch áp chế đau đớn trong tim, tò mò hỏi.
“Em không nhìn thấy được nhưng tuyệt đối giống con kiến. Trên đầu có hai cọng râu, tay và chân đều giống chân kiến, nơi này còn có một đôi…” Nam Thiệu chẳng hề để ý miêu tả hình tượng bản thân khi ấy, nào còn vẻ lạnh lùng vô tình mà cứ như trẻ nhỏ vội vã khoe vật quý báu cho người lớn vậy. Khát vọng trong mắt hắn khiến Trương Dịch bật cười, sau đó anh cũng quên đi cảm giác không thoải mái này.
“Giờ trên lưng em vẫn còn cánh. Anh không biết lúc gặp được Dương Dương thiếu chút nữa em đã bị người khác coi thành thú biến dị mà tiêu diệt đâu, may mà Dương Dương cứu em.” Dứt lời, Nam Thiệu đưa đôi mắt ngóng trông nhìn Trương Dịch.
Nhận được sự mong đợi trong mắt hắn, tuy lòng Trương Dịch còn chua xót khó nhịn nhưng vẫn ép mình lộ ra nụ cười tươi, khen tặng: “Em như thế này rất đẹp trai.”
“Dương Dương cũng nói vậy đấy.” Nam Thiệu vờ bình tĩnh đáp lại, nhưng hắn lại chẳng nhịn được mà khóe mắt đuôi mày đều nhộn nhạo vui vẻ.