Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 229 : Tại thung lũng Hồ Lô

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Giấc này Trương Dịch ngủ rất ngon, thậm chí trong cảm giác của anh thì đã được ngủ một quãng thời gian rất dài rất dài, dài đến nỗi dưỡng được cả tinh thần lẫn thể chất hồi phục. Đến khi anh tỉnh dậy thì mới biết hóa ra đó không phải ảo giác, mà là vì anh đã rời khỏi căn cứ, đang ngủ trong một gian phòng, cách đó không xa còn một đống lửa cháy lách tách. Tuy rằng vẫn nằm nghiêng trên mặt đất thế nhưng so với căn cứ nguy hiểm tràn ngập rét lạnh thì nơi này quả thực tựa như là thiên đường.



Đầu anh vẫn gối lên đùi Nam Thiệu, nửa người trên Nam Thiệu dựa vào ghế sô pha sau lưng, hiện tại hắn cũng đang ngủ. Nửa kia của sô pha là Thạch Bằng Tam chen chúc cùng Giới Sân, tiếng ngáy chậm rãi bình ổn vang lên đều đều trong phòng, mọi người hẳn là mệt muốn chết rồi, chẳng buồn dọn dẹp ngôi nhà đã đánh giấc nồng. Ngoài ra, trong phòng còn có những người khác nữa.



Một bóng dáng bé xíu ngồi trên băng ghế nhỏ, cầm xe đồ chơi mini trong tay yên lặng tự chơi một mình ở nơi đó. Chẳng qua chơi một lát nhóc sẽ ngẩng đầu nhìn về hướng Trương Dịch một cái. Trương Dịch tỉnh dậy thì người đầu tiên phát hiện là Nam Thiệu, thứ hai chính là nhóc. Nhóc con ‘a’ một tiếng, ném luôn xe đồ chơi mà xông lại đây, lập tức bổ nhào vào trong lòng Trương Dịch.



“Ba ơi!” Sợ đánh thức người khác, nhóc con kêu rất khẽ, thế nhưng niềm vui hân hoan trong thanh âm thì không hề giảm bớt.



Trương Dịch ôm lấy con trai gần như chẳng béo thêm được cân thịt nào, anh ngồi dậy, hôn vài cái lên gò má bẩn như mèo hoa kia, râu của anh mấy ngày chưa cạo cọ vào má nhóc khiến cậu bé bật cười khanh khách, nhưng lại cuống quít dùng bàn tay nhỏ xíu che miệng lại, cặp mắt to đen láy liếc qua chỗ Thạch Bằng Tam và Giới Sân, phát hiện không quấy nhiễu đến bọn họ thì mới cười hì hì dụi đầu vào ngực Trương Dịch.



Nam Thiệu gập cái chân tê rần lại, nghiêng người chống đầu tựa vào trên sô pha nhìn hai cha con đùa nghịch với nhau, trong mắt hắn toàn bộ là vẻ sủng nịch và thoải mái. Nét u sầu trên người Trương Dịch mãi chưa thoát khỏi giờ đây rốt cuộc cũng tan biến, cả người anh tựa như là đạt được cuộc sống mới, ngay cả mái tóc trắng xóa tựa hồ cũng phát ra ánh sáng, không còn dáng vẻ khiến người ta vừa thấy liền đau lòng nữa.



“Ba ơi, ba có đói bụng không, con đi lấy đồ ăn cho ba nhé.” Ôm cổ Trương Dịch, Trương Duệ Dương hỏi khe khẽ. Kết quả không đợi Trương Dịch đáp lại nhóc đã bò dậy, lon ton chạy ra ngoài.



Động tác của thằng bé rất nhanh, Trương Dịch chưa kịp gọi người lại thì nhóc đã đi mất, anh đơ ra mấy giây rồi sau đó liền bật cười. Đưa tay vỗ nhẹ lên đùi Nam Thiệu, đứng dậy nói: “Anh đi lấy ít nước rửa mặt.”



Nam Thiệu dĩ nhiên cũng đứng dậy theo. Hai người không đi tìm người dị năng hệ thủy của đoàn xe mà là tìm một cái ấm nhôm trong nhà rồi ra suối lấy một tảng băng bỏ vào, đặt lên bếp củi rực cháy nấu thành nước ấm. Trong phòng bếp có một lọ muối cũng được hai người lấy ra dùng ngón tay chấm một ít để vệ sinh khoang miệng, sau đó xé vài mảnh vải sạch đổ nước ấm lên chà lau khuôn mặt và cổ đã dính bẩn. Lúc hai người đang rửa thì Trương Duệ Dương mang theo mấy đứa trẻ ôm vài túi thức ăn to đi vào. Động tĩnh liên tục khiến Thạch Bằng Tam và Giới Sân cũng tỉnh lại, cả hai đều cảm thấy đã nghỉ đủ vì thế không ai ngủ thêm nữa, cùng đứng dậy hoạt động khớp xương cứng đến phát đau, rồi sau đó tự mình lấy nước ấm bắt đầu rửa mặt.



“Chú!”



“Chào chú!”



“Chú ơi, chú là ba của Tiểu Dương Dương sao?”



Ba đứa trẻ rất lễ phép, tuy rằng trong mắt tràn đầy hiếu kỳ nhưng đều ngoan ngoãn chào hỏi. Đợi Trương Dịch cười xoa xoa đầu hỏi tên của từng đứa, Ngô Tử Nhiên thích lảm nhảm lại bắt đầu chứng nào tật ấy.



“Chú ơi, sao tóc chú màu trắng vậy? Chú bao nhiêu tuổi rồi ạ? Chú đẹp trai quá đi nhưng chưa đẹp bằng ba con đâu.”
“Nó ở gần đây.” Nam Thiệu không hề chần chừ đáp lại. Từ sau khi bị kiến hóa, hắn liền bắt đầu mơ hồ có thể cảm giác được mối liên hệ giữa hắn và Ú Ú, cũng chẳng rõ đó có phải lí do trước kia dị năng của hắn có thể ấp nở ra nó hay không nữa.



“Vậy lúc nào nó về hả chú?” Trương Duệ Dương hỏi.



“Vài ngày nữa thôi.” Nam Thiệu dùng giọng điệu khẳng định, bởi vì dù con côn trùng khốn khiếp kia không về thì hắn cũng sẽ đi tóm cổ nó trở về.



Vì thế Trương Duệ Dương ngoan ngoãn lo ăn, những người lớn lúc này mới có thể tiếp tục đề tài của bọn họ.



“Không ăn gì cả, có khi nào gã là zombie cấp cao đã tiến hóa không?” Bùi Viễn hỏi, bọn họ từng gặp mấy con zombie tiến hóa ở trại Yết, có hai con hình như còn có trí tuệ cho nên không khỏi suy đoán như vậy.



“Anh ấy cũng không hứng thú với con người.” Lý Mộ Nhiên lắc đầu, bất kể là từ tình cảm hay lý trí, cô đều không cho rằng sẽ là đáp án này. “Em đã từng đoán anh ấy có khả năng là người của Võ Tông nhưng sau này mới biết không phải.”



“Võ Tông là cái gì?” Đối với hai chữ kia tất cả mọi người đều tương đối mẫn cảm.



Lý Mộ Nhiên giải thích và kể lại mọi chuyện, mọi người đều không khỏi trầm mặc tự suy ngẫm. Dẫu thế nào họ cũng không thể tưởng được hóa ra trên thế giới này còn có một loại người ‘khác biệt’ như vậy tồn tại. Nếu như thế giới mãi mãi ở thời bình thì có lẽ suốt đời họ đều không có khả năng nghe tới hai chữ này.



“Chẳng hay Võ Tông có quan hệ gì với Tân Giáo không. Người đứng đầu Tân Giáo hẳn cũng thuộc về nhóm người biết võ không tồn tại ở thế giới thường, bằng không họ đối phó với thú biến dị và zombie tiến hóa sẽ chẳng dễ dàng như vậy.” Thạch Bằng Tam vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng.



Việc này thảo luận không ra kết quả, nói tới đây cũng không ai tiếp tục bàn bạc thêm nữa.



“Anh ta muốn em giúp tìm cái gì?” Thật lâu về sau, Trương Dịch hỏi.



“Em không biết. Đợi chuyện này kết thúc, em sẽ phải đi thực hiện hứa hẹn.” Lý Mộ Nhiên đáp.



Trương Dịch khẽ nhíu mày, trong lòng lướt qua một ý niệm nhưng anh không nói ra mà chỉ bảo: “Khi đi nhớ thông báo tụi anh một tiếng.”



Lý Mộ Nhiên cười gật đầu. Đây là điều nên làm, quan hệ của mọi người như thế, cô không có khả năng lẳng lặng mà đi.