Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 230 : Kẻ bao vây thành
Ngày đăng: 09:54 18/04/20
Edit: Yến Phi Ly
Nam Thiệu đi xem bệnh cho hai người Vân Tắc, hắn phát hiện vấn đề của họ không nghiêm trọng lắm, chỉ là khu vực hai mảnh dài trong đại não và xung quanh phần rìa trước của não có chút ít vết rạn nhỏ mảnh màu đen như tơ nhện. Nếu như Tống Nghiễn nhìn thấy thì sẽ biết mảnh dài kia là hồi cá ngựa, phần trước là vỏ não, tất cả đều liên quan tới ký ức của một người. Đương nhiên, vết thương ở não thì dù có bé nhỏ bao nhiêu cũng là chuyện gây nguy hiểm tới tính mạng.
(*) Hồi hải mã: hồi cá ngựa (hippocampus) là một phần của não trước, là một cấu trúc nằm bên trong thuỳ thái dương. Nó tạo thành một phần của hệ thống Limbic và có liên quan đến hoạt động lưu giữ thông tin và hình thành ký ức trong trí nhớ dài hạn và khả năng định hướng trong không gian. Con người và các loài động vật có vú khác có hai hồi hải mã, mỗi cái ở một bán cầu não
Mấy tháng qua, hai người kia vẫn dựa vào đường ống thông mà ăn chút cháo hay chất lỏng để duy trì tính mạng, vóc dáng đàn ông vốn rất cao lớn cường tráng lúc này gầy chỉ còn lại khung xương, dù cho chữa khỏi thì cũng cần một khoảng thời gian để khôi phục, trong ngắn hạn sẽ không thể tham gia chiến đấu.
Nam Thiệu chỉ tốn chút thời gian liền giải quyết việc này. Sau khi hắn hấp thu sinh mệnh khổng lồ của kiến chúa thì dị năng vượt xa so với khi cứu Trương Dịch lúc trước, huống chi tình trạng của hai người kia trên thực tế cũng không nặng như Trương Dịch ngày ấy. Nhưng khi Nam Thiệu nhìn tới Quỷ Bệnh lại sửng sốt mấy giây, rồi sau đó quay đầu bỏ đi.
“Chữa không được, người này không giống chúng ta.” Đối với Lý Mộ Nhiên đuổi theo phía sau, hắn chỉ nói một câu như vậy, sau đó không đợi cô hỏi, hắn đã cõng Trương Duệ Dương lên vai và nắm tay Trương Dịch bước nhanh đi.
“Rốt cuộc khác chỗ nào hả anh Thiệu? Cũng không chịu nói rõ ràng cho em.” Lý Mộ Nhiên cào cào mớ tóc ngắn, buồn bực nói thầm, chung quy không đuổi theo Nam Thiệu để hỏi mà là xoay người trở về phòng của Quỷ Bệnh.
“Anh Bệnh…” Khoanh chân ngồi xuống trước mặt Quỷ Bệnh, cô muốn hỏi thẳng lắm nhưng kết quả lời đến bên miệng lại ngập ngừng, nghĩ mấy giây liền thay đổi: “Anh biết lí do căn cứ bị bao vây phải không?” Cô phát hiện hỏi chuyện riêng tư của người ta thì rất khó mở miệng chi bằng đi vào vấn đề mà cô bận tâm hơn.
Quỷ Bệnh nằm ở trên sô pha, hô hấp rất nhẹ rất đều, gã không hề nhúc nhích cứ như là đang ngủ. Rõ ràng là gã có thể hoạt động bình thường nhưng trước nay chỉ cần có thể ngồi thì gã sẽ không đứng, có thể nằm tuyệt đối sẽ không ngồi, cả ngày bất động, cũng không biết làm sao mà chịu được.
“Anh Bệnh, có thể nói cho em lí do vì sao zombie và thú biến dị tập trung hết về căn cứ Vân Châu được không?” Lý Mộ Nhiên biết gã không ngủ, hoặc là nói, bất cứ khi nào cũng có thể hoài nghi gã căn bản chẳng hề ngủ, chỉ là không kiên nhẫn để tâm chuyện bên ngoài mà thôi.
“Chỉ cần tôi không ra tay, nói cho cô cũng không sao. Nhưng cô chuẩn bị tinh thần để nghe chưa?” Quỷ Bệnh không mở mắt mà chỉ mở miệng, giọng điệu chậm rãi nhạt nhẽo tựa hồ thế giới này không có bất cứ sự tình gì hay bất luận kẻ nào có thể khiến gã nhíu mày để ý.
Trương Dịch tiếp nhận ánh mắt tròn vo đang cố gắng nghe hiểu lời của bọn họ từ Dương Dương, anh vỗ mông nhóc con một cái rồi bảo: “Con tự đi chơi đi.” Đợi đến khi nhóc con chạy đi như bay thì anh mới nhìn về hướng Nam Thiệu: “Anh đi với em.” Nam Thiệu đã không có ý giấu giếm, như vậy anh sẽ không cần phải cố ý né tránh.
“Ừ.” Quả nhiên, nghe được lời anh nói, Nam Thiệu cười vô cùng vui vẻ.
Ngay khi hai người sóng vai rời khỏi thung lũng, Trương Duệ Dương đã chạy ngay tới phòng mà Quỷ Bệnh ở, đến gần Quỷ Bệnh đang nằm im không động.
“Chú Bệnh, vì sao chú lại không giống mọi người ạ? Chú Bí đỏ lợi hại như vậy mà cũng không chữa bệnh cho chú được. Phải làm sao bây giờ nha?” Nhóc con ghé vào bên cạnh sô pha, hai chân mày khẽ nhíu lại, rầu rĩ hỏi.
“Không cần chữa, không chết được.” Quỷ Bệnh nhìn thằng bé, cực kỳ bình tĩnh hồi đáp.
“Nhưng chú cứ ho mãi, còn không ăn cơm, chắc khó chịu lắm.” Trương Duệ Dương thở dài. “Chú Bí đỏ nói sinh mệnh của chú rất lớn rất lớn…” Nhóc dùng hai cánh tay nhỏ khoa tay múa chân vẽ ra một vòng tròn thật to, sau đó nói: “Nhưng không biết vì sao chú lại sinh bệnh. Sinh mệnh rất lớn thì chẳng phải sẽ khỏe mạnh sao, vì sao chú lại bị bệnh nhỉ…” Trong vô tình, nhóc con đã bán sạch sẽ ba mình và cả Nam Thiệu.
Quỷ Bệnh trầm mặc, một lúc sau thật sự chịu không nổi nhóc con vo ve bên tai như muỗi mới lại mở miệng: “Chờ ta tìm được đồ ta muốn thì sẽ ổn.” Về phần những lời mà Nam Thiệu nói thì gã hoàn toàn không chút ngạc nhiên. Khi Nam Thiệu vừa xuất hiện cạnh cửa, mặc dù Quỷ Bệnh không mở mắt ra nhưng gã cũng đã biết đối phương sở hữu năng lực gì. Loại năng lực này đối với con người, thậm chí đối với mảnh đất cằn hoang phế này là tuyệt đỉnh, có lẽ sẽ trở thành kẻ có khả năng cạnh tranh nhất với Ám thú hoàng, thế nhưng trong mắt gã thì chẳng qua chỉ là con kiến tương đối mạnh mà thôi, giống như Tống Nghiễn vậy. Thân thể của gã đâu phải thứ người thường có thể nhìn thấu được.
Trương Duệ Dương còn nhớ rõ chuyện gã muốn đi tìm đồ, lập tức tinh thần nhóc tỉnh táo hơn, tích cực vô cùng: “Cháu cũng sẽ giúp chú tìm.”
Quỷ Bệnh liếc mắt nhìn đứa trẻ chẳng hiểu sao lại kích động, rốt cuộc mất hứng không nói chuyện nữa.
Trong thung lũng Hồ Lô là khung cảnh an bình êm ả, bên căn cứ Vân Châu bức tường phòng ngự từ thực vật biến dị cũng đang lấy tốc độ ổn định chậm rãi dâng lên. Chín người dị năng hệ mộc phân chia vị trí mang các mầm thực vật biến dị về gieo trồng, ngay cả những người sống sót đang chống cự đợt tấn công của thú biến dị bởi vì có hi vọng mà cũng trở nên hăng hái hơn hai ngày trước. Các tiểu đội trong đoàn xe của Tống Nghiễn ở bên ngoài dẫn dụ đám zombie đi thì lại gặp phải phiền toái lớn. Bọn họ dùng đủ loại biện pháp, cho dù là tự mình hại mình thì đám zombie kia nhiều lắm cũng chỉ đuổi theo ra hơn mười dặm, sau đó sẽ không hề lưu luyến quay lại, tựa như trong căn cứ Vân Châu có máu thịt tươi mới cám dỗ chúng nó hơn rất nhiều.
Mãi cho đến chạng vạng, các đội nhận nhiệm vụ bên ngoài mới lục tục trở về, mang theo không ít vật tư, lương thực thu được từ các thành phố lân cận, hôm nay thu hoạch của họ ước chừng cũng chỉ là mấy thứ này.