Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 233 : Bảo vệ gia đình

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Sắc mặt Trương Dịch chăm chú theo sát bên cạnh Nam Thiệu, chắn đi hết thảy quấy nhiễu từ bên ngoài giúp hắn có thể dốc toàn lực lo cho công việc của mình. Lúc này đã có thú biến dị và zombie ngăn không kịp vọt vào căn cứ, trật tự vốn đang được thiết lập để chống cự lập tức bị rối loạn. Dù có người bình tĩnh lý trí và phản ứng nhanh nhẹn mà đưa ra biện pháp đối phó thích hợp như Râu quai nón, nhưng vẫn chẳng thể nghịch chuyển được cục diện tường phòng ngự bị công phá, một khi trên tường xuất hiện chỗ hổng, nếu như không thể chữa trị ngay thì dưới sức ép của số lượng zombie và thú biến dị khổng lồ thì lỗ hổng ấy sẽ càng lúc càng lớn.



Tiếng kinh hô, chửi rủa, tiếng kêu thảm thiết cùng với thanh âm rú gào hưng phấn của thú biến dị và zombie hỗn loạn hòa vào nhau, nối tiếp nhau, giống như cái ngày đầu tiên tận thế xuất hiện, điểm khác biệt duy nhất chính là hiện tại con người đã không chạy trốn nữa mà là bất chấp xông lên, bảo vệ bản thân và liều mạng vì gia đình. Những sợ hãi, lo sợ trước đó tại giờ khắc này triệt để bị quẳng ra khỏi đầu, ý niệm duy nhất trong lòng mọi người bây giờ chỉ còn là một chữ, giết! Dù cho có phải chết chung với kẻ địch thì cũng không thể nhường đi nơi cư trú của mình.



Căn cứ lập tức đưa ra sự điều chỉnh, thu hồi toàn bộ người dị năng hệ thổ để dốc toàn lực kiến thiết bức tường phòng ngự bên trong, đồng thời cao thủ đều xuất hiện để bảo vệ các dị năng hệ mộc, bên cạnh đó cũng phân người đi ngăn cản zombie và thú biến dị tại các nơi tường sụp, tranh thủ thêm thời gian giúp người dị năng hệ mộc. Về phần những người già, trẻ em, cùng với phụ nữ chưa thức tỉnh dị năng sẽ giúp cứu hộ người bị thương, đưa họ lui vào trong thành trước một bước, đàn ông thông thường tuy rằng không thể đối kháng với thú biến dị nhưng có thể giết zombie để san sẻ bớt gánh nặng cho người dị năng. Tại giây phút sống chết tồn vong này, những kẻ giảo hoạt, so đo đều không ai biểu lộ sự bất mãn, không hề có nửa tiếng oán giận đã tự giác gánh vác trách nhiệm của mình, toàn lực đối phó. Bởi vì người tài giỏi đầu não của Tân Giáo và căn cứ đã đứng ra nơi đầu sóng ngọn gió chiến đấu với thú biến dị hung mãnh nhất rồi.



Chín người dị năng hệ mộc biết mình đang gánh trên vai hi vọng của hơn hai trăm nghìn người trong căn cứ, lúc này chẳng ai dám bảo tồn thực lực nữa, bất chấp tất cả mà điều động toàn bộ dị năng trong cơ thể để rót vào thực vật biến dị, đồng thời nắm tinh hạch trong tay cố gắng tiết kiệm thời gian khôi phục, họ chỉ hận không thể có bốn cái tay để dùng. Chỉ có điều trước đó họ đã bận rộn một ngày một đêm, tuy rằng giữa chừng cũng sẽ nghỉ ngơi, nhưng thân thể cùng với dị năng cách trạng thái sung mãn nhất một khoảng lớn, công thêm số lượng người dị năng thật sự quá ít mà diện tích cần gieo trồng lại quá rộng nên nhất thời chưa thể nhìn thấy hiệu quả rõ rệt. Nghe tiếng tường sập xa xa thỉnh thoảng truyền đến cùng với tiếng thét gào thảm thiết của người sống sót, bọn họ gấp đến độ miệng lưỡi đắng ngắt, hai mắt phủ đầy tơ máu, tay khống chế chẳng được mà không ngừng run rẩy, lại chỉ có thể dốc hết sức lực ký thác hết hi vọng lên trên người Nam Thiệu.



Bước chân Nam Thiệu vô cùng thong dong đi giữa rừng thực vật biến dị thưa thớt, nơi hắn đi qua thực vật biến dị lấy tốc độ cực nhanh để sinh trưởng, phát triển xum xuê tươi tốt, nhưng dáng vẻ không nhanh không chậm của hắn lại khiến người bên ngoài cứ ôm ảo giác rằng hắn vẫn còn dư sức, hận không thể đi lên kéo kéo đẩy đẩy để Nam Thiệu làm nhanh hơn một chút. Chỉ có điều chung quy không ai dám làm như vậy, bởi vì ai cũng sợ sẽ quấy rầy đến hắn, làm tốn thêm thời gian. Chỉ có Trương Dịch biết, Nam Thiệu vốn không hề giữ lại bất cứ thứ gì, bởi vì lớp kiến giáp đen bóng ngày hôm qua nhờ ăn rất nhiều cây biến dị mới hoàn toàn mất đi, giờ đây lại xuất hiện trên cổ hắn và đang có xu hướng lan lên trên mặt.



Trương Dịch không có thời gian lo lắng bởi vì có thú biến dị xông qua phong tỏa xông lại đây.
“A Dịch, mọi người dẫn thú biến dị lại đây, đừng giết chết, em cần dùng!” Hắn kêu lớn, đồng thời thò tay chỉ chỉ mảnh rừng cao lớn xum xuê sau lưng khác hẳn những nơi khác.



Trương Dịch ăn ý với Nam Thiệu khó ai sánh kịp, hoặc là nên nói sự tin tưởng của hai người dành cho nhau quá lớn, khi người khác còn đang do dự khó hiểu thì anh đã dùng sống đao gõ lên lưng con sói biến dị, sau đó nhanh chóng tránh thoát tấn công hung mãnh của nọ, chạy ngay về chỗ Nam Thiệu. Chẳng qua là cự ly vài chục bước, chớp mắt là tới, ngay khi hai người sắp đụng vào nhau, Nam Thiệu đột nhiên bước ra bên cạnh, một tay vung về hướng con sói dữ lao tới. Sói ta gầm lên dữ tợn, mở to cái miệng máu lộ ra răng nhọn sắc bén như đao thép với ý đồ muốn nuốt chửng nắm đấm nhỏ bé chẳng nhằm nhò gì so với nó vào bụng. Theo xung lực nó thậm chí còn muốn nuốt luôn luôn hai sinh vật nhỏ nhoi không coi trời cao đất dày là gì kia. Không ngờ Nam Thiệu lại đột nhiên mở bàn tay ra, lập tức bấm sâu vào hàm trên của sói, đồng thời một tay còn lại nắm chặt hàm dưới không để cho nó khép miệng lại, hắn chỉ mất vài bước lùi lại để giảm xung lực về sau liền có thể ngăn cản hoàn toàn con sói này. Đồng thời hắn phát động dị năng bắt đầu hút cạn lực sinh mệnh của sói rồi thông qua lòng bàn chân truyền ra khắp bốn phương tám hướng.



Trương Dịch vốn đang đứng bên theo dõi để có thể giúp đỡ kịp thời nhìn thấy sói biến dị chỉ có thể rít gào càng giãy giụa càng uể oải, mà thực vật biến dị lân cận lại phát triển vượt bậc thì yên lòng ngay lập tức. Anh chuyển ánh mắt canh chừng những thú biến dị và zombie biến dị khác có thể tạo thành uy hiếp tới Nam Thiệu.



“Lại đây!” Ném xuống xác sói đã bị hút khô lực sinh mệnh, Nam Thiệu nhìn những người đang khổ sở vật lộn với thú biến dị gần đó, quát lớn.



Những người đó nhìn thấy kết cục của sói lớn đều không khỏi chấn động, nhưng vẫn không mất đi lý trí mà dẫn thú biến dị như ong vỡ tổ lại đây. Họ vô cùng ngay ngắn trật tự từng bước từng bước dẫn dụ thú về bên này.



Có lực sinh mệnh của thú biến dị bổ sung, hiệu suất thúc đẩy thực vật của Nam Thiệu được đề cao hơn rất nhiều, nơi hắn đi qua đều dần hóa thành rừng rậm.