Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 234 : Điều chỉnh kế hoạch

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Tường phòng ngự bên trong của căn cứ dài chừng 12-13 km, tuy rằng Nam Thiệu nghĩ tới việc dùng lực sinh mệnh của thú biến dị để bù lại phần dị năng không đủ của hắn nhưng dù hắn có năng lực một phút đồng hồ thúc đẩy thực vật biến dị trong phạm vi 40-50m thì muốn phủ kín quanh tường tối thiểu cũng cần năm giờ. Nếu muốn lá chắn thực vật này phát triển dày rộng thì thời gian cần càng phải gia tăng gấp bội. Huống chi, bắt sống thú biến dị và hút lực sinh mệnh rồi lan tỏa chúng ra đều cần thời gian, nhất là khi đám thú biến dị ban đầu còn ngốc nghếch lao vào nơi này, nhưng sau đó liền dần dần không dám bén mảng về đây nữa, bất kể nhóm Trương Dịch trêu chọc dụ dỗ thế nào thì cũng không mắc mưu.



Phàm là nơi Nam Thiệu bước qua, trừ thực vật biến dị đang vươn mình mạnh mẽ thì đều trở thành nơi vắng bóng thú biến dị, chỉ còn ngẫu nhiên vài con zombie xông tới mà thôi. Vì thế, áp lực đè lên vai mọi người không khỏi liền tăng lớn. Năm người tài giỏi được điều lại đây hỗ trợ đành phải chia nhau tới nơi khác, dù sao bên này cũng không cần dùng tới bọn họ nữa. Về phần bắt giữ thú biến dị thì phải trả cái giá quá lớn, căn cứ vào việc thử nghiệm vài lượt mà chết mấy người liền bị mọi người quyết đoán từ bỏ. May mà tường phòng ngự mới đã được xây lên sơ bộ,  kết quả xấu nhất chẳng qua là bức tường bên ngoài sụp đổ hoàn toàn, tất cả mọi người phải lui vào trong mà thôi. Có lẽ tình huống sẽ không cải thiện rõ rệt, nhưng bấy nhiêu hẳn cũng đủ để bọn họ nghĩ biện pháp khác.



“Mọi người bỏ nơi mình đang phụ trách, hợp sức lại đề cao thực vật biến dị bên khu tây!” Những người đứng đầu căn cứ sau khi xem xét tiến độ mọi người gieo trồng thực vật và bàn bạc khẩn cấp đã đưa ra mệnh lệnh này.



Căn cứ xây dựng theo dạng hình vuông, thay vì tiêu phí thời gian và sức lực miễn cưỡng khiến cho thực vật biến dị bao quanh một vòng tường phòng ngự nhưng bởi vì mật độ quá mỏng manh mà không thể hiện được hết tác dụng, chi bằng tập trung gieo trồng tại một mặt với diện tích đủ lớn để không cho phép bất cứ zombie hay thú biến dị nào thông qua. Như vậy ít nhất bọn họ có thể tiết kiệm được lực lượng ở một mặt, dốc toàn sức phòng thủ ba mặt tường còn lại, ngay cả tường phòng ngự cũng có thể gấp rút năng cao ở ba mặt khác trước. Phía tây chính là nơi Nam Thiệu đang đứng, nơi này không chỉ thực vật biến dị mọc tốt nhất mà thú biến dị tấn công cũng ít nhất, người dị năng hệ mộc qua đó sẽ được đảm bảo an toàn phần nào, bớt đi số cao thủ phải bảo vệ họ để đi chiến đấu với thú biến dị ở các nơi khác.



“Như vậy cũng tốt.” Nghe được chỉ lệnh này, Nam Thiệu thản nhiên nói. Lúc này hắn đã thúc đẩy hơn 1km thực vật biến dị, tiêu phí hơn hai giờ, thời gian nhiều hơn dự tính mấy lần. Hắn biết dù mình có ba đầu sáu tay cũng không thể hoàn thiện lá chắn phòng ngự trước khi bức tường bên ngoài triệt để mất đi tác dụng. Huống chi lúc này đã không có nhiều thú biến dị cho hắn mượn lực nữa, hắn vừa đang hấp thu tinh hạch mà căn cứ cung cấp, lại cũng đang tiêu hao lực sinh mệnh của chính mình. Không cần nhìn Nam Thiệu cũng biết lớp giáp kiến trên mặt đã xuất hiện.



“A Thiệu, em sao rồi?” Trương Dịch nhìn thấy dáng vẻ của hắn thì lo lắng, cơ hồ muốn buông ra lời bảo hắn đừng cố sức như vậy nữa.



“Không sao đâu.” Nam Thiệu lắc đầu, rồi sau đó mỉm cười và bổ sung một câu: “Anh đừng chê em xấu là được.”



Đến nước này hắn đã không thể cất giữ thực lực được nữa. Nam Thiệu rất rõ ràng nếu như toàn bộ căn cứ bị nhấn chìm thì Trương Dịch sẽ đau khổ thế nào. Hơn nữa loại khó chịu này sẽ không chỉ là một ngày hai ngày, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống trong tương lai của họ. Đừng nói là Trương Dịch, ngay cả kẻ lãnh đạm như hắn e rằng cũng chịu không nổi khi khung cảnh tang thương bi tráng kia xuất hiện trước mắt. Thay vì để đến khi đó phải tự trách, chi bằng hiện tại cố gắng dốc toàn lực, như vậy mặc kệ kết quả thế nào thì hắn cũng không thẹn với lương tâm.
“Tống Nghiễn sao? Quá tốt rồi.” Trương Dịch cảm thấy vui mừng bởi vì anh từng chứng kiến năng lực của Tống Nghiễn, có đối phương ra tay, Nam Thiệu hẳn là sẽ thoải mái hơn nhiều. “Mộ Nhiên đâu rồi?”



“Em ấy về rồi. Em ấy ở lại đây sẽ không an toàn…”



Giữa lúc tán gẫu, Nam Thiệu đã đi về phía trước hơn 200m, Tống Nghiễn lại xuất hiện, trên tay hắn xách theo hai con thú biến dị, dưới cánh tay cắp hai con, toàn là loại thú sẽ tạo ra nguy hại cho cánh rừng. Trương Dịch nhìn thấy bèn bước lên hỗ trợ, vào lúc anh đón nhận hai con thú bị đánh choáng thì không khỏi chú ý đến cánh tay đầy vẩy lân và móng tay đen sắc nhọn của Tống Nghiễn.



“Thấy qua rồi, không kỳ quái đâu nhỉ.” Tống Nghiễn lạnh lùng nói, ánh mắt lại hướng về phía Nam Thiệu đã hóa kiến phân nửa, ý tứ là đừng có ngạc nhiên, người đàn ông của anh cũng không phải đang hóa thú đó sao. Nếu muốn bắt sống thú biến dị thì hắn không thể không giải phóng lệ khí trong cơ thể, để thân thể hóa thú tăng cường thực lực, may mà người vẫn duy trì được lý trí, chỉ là cách nói chuyện không dễ nghe.



“Không có gì quái lạ cả.” Trương Dịch cười đáp lại Tống Nghiễn thật sự nghiêm túc. Không những anh từng nghe Nam Thiệu nhắc qua tính tình người dị hóa thú có lẽ sẽ quái gở hung bạo, tốt nhất đừng nên trêu chọc, mà còn bởi vì chính từ thâm tâm anh cũng sẽ không dùng ánh mắt khác để đối đãi bọn họ. Dù sao tận thế ập đến đã khiến con người biến hóa quá nhiều, giờ có thêm một loại thì có lẽ cũng chẳng còn gì phải kinh ngạc.



Tống Nghiễn cẩn thận đánh giá hai mắt Trương Dịch, khi nhận thấy trong mắt anh toát ra sự chân thành thì mới gật gật đầu, ném thú biến dị tới trước mặt Nam Thiệu rồi xoay người bỏ đi.



“A Dịch, hiện tại cậu ta rất nguy hiểm, anh đừng nói chuyện với cậu ta.” Ngay khi Tống Nghiễn kề cận, lông tơ cả người Nam Thiệu đều dựng lên, sau khi Tống Nghiễn đi rồi thì hắn mới nhắc nhở Trương Dịch.



Trương Dịch gật đầu đồng ý. Nam Thiệu đã nói như vậy thì dĩ nhiên anh sẽ nghe theo.