Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 240 : Thời gian bên nhau (3)

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



“Ấy, đừng đổ!” Trương Dịch rửa mặt xong, trở về nhìn thấy Nam Thiệu bưng nồi cháo định đổ hết vào thùng rác thì vội vã ngăn cản.



“Cháy hết rồi mà.” Nam Thiệu đỏ mặt, theo bản năng vội giấu nồi đi. Hắn cảm thấy cháo nấu nhừ mới ngon, cho nên nhân cơ hội đó ra ngoài một chuyến, hoàn toàn không nghĩ tới việc trước khi đi phải hạ nhỏ lửa nên mới nấu thành như vậy, chính hắn cũng thấy mất mặt.



“Không sao hết, đưa anh xem thử.” Trương Dịch đi tới, thò tay đòi nồi lại, tìm muỗng múc cháo nếm thử, sau đó gật gật đầu, “Tàm tạm. Chúng ta ăn phần trên thôi, đừng quấy bên dưới lên là được.” Vừa nói anh vừa tìm bát mà Nam Thiệu đã rửa sạch trước đó, cẩn thận múc ra hai chén. Trên thực tế Nam Thiệu cho khá nhiều gạo mà lại ít nước, cháo nấu ra không khác nhiều lắm với cơm đặc, chỉ là vừa nhuyễn vừa nát và ướt nước hơn mà thôi. Thêm vào đó hắn còn nấu một nồi bự, đổ đi sẽ thật sự rất đáng tiếc.



Anh ngẩng đầu thấy Nam Thiệu vẫn lắp bắp theo phía sau, dáng vẻ muốn nói lại thôi, vì thế bảo: “Em đi tìm mấy gói dưa muối về đây, buổi sáng chúng ta ăn cái này.” Khi nói chuyện, bụng của Trương Dịch vô cùng phối hợp kêu ùng ục một tiếng, Nam Thiệu vốn còn nghĩ cách khuyên anh đổ cháo đi để nấu lại nòi khác tức thì ngậm miệng, quay đầu chạy vội xuống dưới lầu, rất nhanh hắn đã tìm một hũ tương và mấy bao cải bẹ lên.



Cháo vẫn còn giữ vị hơi khét nhưng hai người vẫn ăn gần hết, chỉ còn lại tầng đen thui dính chặt dưới đáy nồi là bị bỏ qua. Lúc mới bắt đầu ăn Nam Thiệu còn vừa ăn vừa thỉnh thoảng trộm dò xét Trương Dịch, không biết là đang sợ hãi hay là đang chờ đợi Trương Dịch lộ ra vẻ mặt khó có thể nuốt xuống. Cho dù chỉ là cái nhíu mày khe khẽ, chỉ cần có một chút xíu động thái thôi e là hắn sẽ đứng dậy cướp bát cháo đi đổ, sau đó sẽ kiếm thứ khác về ăn. Nào biết từ đầu tới đuôi chân mày Trương Dịch đều là vẻ thư giãn, thậm chí còn ngẫu nhiên nheo mắt lộ ra vẻ thỏa mãn tựa như đang được ăn sơn hào hải vị. Vì thế bất giác Nam Thiệu cũng trầm tĩnh theo, chỉ cảm thấy cháo trong miệng ngon như chưa bao giờ từng có, ngay cả mùi cháy khét kia cũng biến thành một thứ bổ trợ thú vị, khiến cho rất nhiều rất nhiều năm về sau nhớ lại, trên mặt hắn đều sẽ lộ ra nụ cười hoài niệm.



Cháo có thật sự ngon không? Đương nhiên là không. Trương Dịch cười tủm tỉm nghĩ. Thực tế là khó nuốt muốn đòi mạng, phải nói rằng trước nay anh chưa từng ăn bát cháo nào có hương vị tệ hại như bây giờ. Nhưng anh ăn vô cùng vui vẻ, đũa gạt cháo vào miệng đong đầy niềm vui, còn ăn một mạch mấy bát liền. Đơn giản bởi vì đây là món ăn Nam Thiệu nấu riêng vì anh.



Cơm nước xong xuôi, Trương Dịch định đi rửa bát, kết quả lại bị Nam Thiệu giành làm. Lúc sáng vừa mới ngủ ngon, giờ đây anh cũng chẳng có chuyện quan trọng gì cần bận tâm, đơn giản ngồi thư giãn trên ghế sô pha, chuẩn bị hưởng thụ khung cảnh yên bình và nhàn nhã khó có được này. Không ngờ anh vừa nhắm mắt chưa đầy một phút đồng hồ đã thiêm thiếp ngủ quên.



Nam Thiệu vội vàng thu dọn xong quay lại nhìn thấy Trương Dịch đã ngủ thì có hơi tiếc nuối, nhưng hắn không lên tiếng quấy nhiễu, ngược lại còn cố gắng thả nhẹ động tác hơn. Chỉ là khi hắn vừa định khom lưng bế Trương Dịch lên trên giường thì lại đình chỉ, sửa thành ôm chăn ra đắp lên người anh. Trương Dịch là người vô cùng cảnh giác, phỏng chừng hắn còn chưa hoàn toàn bế người lên thì anh đã tỉnh.



Nam Thiệu nhẹ nhàng phủ chăn lên trên người Trương Dịch, ấm nước trên bếp lò đã sôi, hơi nước nhảy nhót réo vang, hắn vội đi qua nhấc ấm ra, sau đó nhìn bếp lửa cháy hừng hực mà sững sờ, không biết là nên tắt lửa đi hay là tiếp tục nấu nước, lại hoặc là nấu thứ gì đó khác.



Tắt lửa thì độ ấm trong nhà sẽ hạ xuống… Nghĩ đến đây hắn không do dự nữa, đổi thành một cái nồi chứa đầy tuyết lên, rồi sau vào bếp tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng tìm ra một đống vật.



Rong biển khô, cá khô, nấm, mộc nhĩ, hạt sen, củ khởi, táo đỏ, đường trắng, đường phèn… Thậm chí còn tìm được cả trứng muối và trứng gà. Chẳng qua nhiều đồ thế này thì phải nấu thế nào? Hắn bắt đầu bối rối. Ném đại vào nấu một nồi thập cẩm không phải không thể, nhưng ngẫm lại hai người khó có được cơ hội này mà còn phải ăn thức ăn giống cho heo thì Nam Thiệu chợt cảm thấy không cam lòng, nhưng bảo hắn tỉ mỉ nấu ra một món tử tế thì thật đúng là hắn không có bản lĩnh đó. Nếu lại giống nấu cháo lúc nãy, làm hư đồ thì thôi không tính nhưng khiến Trương Dịch phải ăn thì hắn đau lòng.



Lại một lần nữa, Nam Thiệu ngồi trước một đống đồ khô trong phòng bếp, ảo não vì mình không quen Trương Dịch từ trước khi tận thế, nếu vậy hắn đã có thể mang Trương Dịch đi ăn đủ món ngon trên thế giới này. Mà dù không ra ngoài ăn, hắn vẫn có thể học nấu cơm, giờ đây hắn lại chỉ có thể ai oán ngồi ngó mấy thứ này.




Trương Dịch vừa uống nước canh hạt sen táo đỏ trong veo vừa nhìn Nam Thiệu có vẻ vẫn chưa no. Anh thoáng cười, đột nhiên nhớ tới Trương Duệ Dương, anh biết con trai nhất định sẽ rất thích món canh này. Nhưng dù sao cũng không hay khi nói ra lúc này, anh chỉ âm thầm tự quyết định tìm cơ hội nào đó cũng sẽ nấu cho nhóc con một bữa, có điều khi nấu canh sẽ cho thêm chút đường để ngọt hơn chút nữa.



“A Dịch, sao tay nghề của anh lại giỏi đến vậy nhỉ?” Sau khi xác định Trương Dịch không muốn ăn nữa, Nam Thiệu trực tiếp bưng nồi, cầm muỗng ngồi ở trên tay vịn sô pha múc canh hạt sen, hình tượng ấy nếu để cho bạn bè ngày xưa của hắn nhìn thấy chỉ sợ phải kinh ngạc không thôi.



“Anh không có anh chị em ruột, hồi nhỏ ba mẹ phải đi làm, đợi tan tầm trở về mới nấu cơm thì sẽ rất muộn, nhất là những lúc ba mẹ tăng ca.” Trương Dịch xua tay từ chối động tác muốn thêm canh cho anh của Nam Thiệu, anh thả bát xuống, rút tờ khăn giấy trên bàn trà lau miệng rồi ném vào trong túi rác, sau đó mới nói. “Chờ khi anh lên tiểu học sau, bởi vì anh học ở trường gần nhà máy nên không thể trọ ở trường, trường học cũng không có nhà ăn. Giữa trưa anh phải về nhà ăn cơm, nếu chờ ba mẹ về thì quá trễ sẽ đi học muộn, cũng không thể mỗi ngày đều ăn ngoài được cho nên anh bắt đầu học nấu cơm. Cơm nấu xong thì ba mẹ cũng về kịp dùng bữa. Sau này cũng không biết bắt đầu từ khi nào thì anh học được nấu ăn nữa…”



Nhớ lại chuyện cũ, trong mắt Trương Dịch lướt qua chút phiền muộn khó tả. Con muốn dưỡng mà mẹ cha không đợi, nỗi niềm đau khổ của những đứa con trên đời này cùng lắm cũng chỉ như thế này mà thôi. Dù biết rõ cha mẹ còn sống thì đến tận thế cũng sẽ không dễ chịu, thế nhưng nghĩ tới người mẹ đã qua đời của mình anh vẫn chẳng cách nào thoải mái.



Ăn cũng không chặn được cái miệng thối của mày! Nam Thiệu hận không thể cho mình một cái tát, hắn vô cùng mẫn cảm với mỗi một biến hóa cảm xúc của Trương Dịch, biết mình vô ý đụng chạm tới nỗi đau của đối phương hắn vội vàng buông nồi, ôm mặt Trương Dịch chuyển lại đây, sau đó hung hăng hôn hai cái.



“Này…” Trương Dịch sửng sốt, cho rằng cái tên này ăn no rồi lại muốn làm, không khỏi hơi đau đầu. Anh tự biết thân thể mình e rằng đã ăn không tiêu, thế nhưng hai người chỉ có một đêm này nữa thôi, ngày mai sẽ phải trở về, thực sự anh không đành lòng nói ra lời cự tuyệt, chẳng lẽ lại phải liều mình chiều quân tử?



Nào biết Nam Thiệu bật cười, không nói gì mà chỉ đứng dậy bưng nồi đi, bắt đầu thu dọn bát đũa.



Trương Dịch không hiểu ra sao nhưng anh thành công bị chuyển dời lực chú ý, không nghĩ tới mấy chuyện ngày xưa nữa.



Kể từ đó về sau, Nam Thiệu cực kỳ quy củ, nấu nước tắm rửa xong tuyệt đối không quấn lên đòi hỏi như Trương Dịch dự đoán, mà là bắt đầu dùng dị năng chuyển tới tay mát xa thắt lưng và chân cho Trương Dịch.



Mới đầu anh còn cho rằng Nam Thiệu muốn giúp mình khôi phục một chút sức lực rồi mới tiếp tục làm tình. Nào biết dưới tay nghề mát xa điêu luyện của Nam Thiệu, bởi vì quá mức thoải mái nên anh ngủ quên lúc nào chẳng hay mà Nam Thiệu cũng không đánh thức anh.



Lấy thể lực biến thái của Nam Thiệu dĩ nhiên là chưa tận hứng, thế nhưng hắn cũng đã vô cùng thỏa mãn. Hắn vẫn còn muốn nhưng hắn cũng biết không thể chỉ lo cho riêng mình. Dù tính nguy hiểm của việc đi tìm kiếm lương thực rất thấp, dù hắn có tự tin bảo vệ cho Trương Dịch, thậm chí hắn có thể da mặt dày để mọi người biết hai ngày qua bọn họ làm những gì, nhưng đây không phải lý do để hắn có thể khiến Trương Dịch hao hết toàn bộ sức lực, khiến cho vào lúc nhận nhiệm vụ anh bị vây trong trạng thái suy yếu, không thể không giao an nguy của bản thân cho người khác.



Đắp chăn cho Trương Dịch xong, hắn lặng yên xuống giường, cầm theo ngọn nến đi bỏ thêm than đá vào bếp lò trước nhất, sau đó làm theo những gì hôm qua Trương Dịch từng thực hiện, bố trí dây đồng và chuông ở cầu thang và phòng khách rồi mới trở lại giường. Nam Thiệu nằm nghiêng bên cạnh Trương Dịch, tay chống đầu dựa theo ánh nến mờ tối chăm chú nhìn ngắm gương mặt tuấn tú đang ngủ say vẫn chẳng thể che giấu mỏi mệt của anh, rồi sau đó hắn cúi đầu trìu mến hôn lên đôi môi kiên nghị đã bị hắn cắn sứt da. Xong xuôi hắn mới thổi tắt ngọn nến, hoàn toàn nằm xuống, ôm người kia vào trong lòng, kề cận thân thiết, hi vọng có thể gặp gỡ lẫn nhau trong mộng đẹp.