Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 241 : Người sống sót trong siêu thị (1)
Ngày đăng: 09:54 18/04/20
Edit: Cháo
Beta: Yến Phi Ly
Một đêm ngủ ngon.
Ngày kế, trời còn chưa sáng hai người đã dậy rồi, cả hai rửa mặt, nấu mì ăn, sau đó tắt lò lửa, chuẩn bị về nơi tập hợp.
Lúc ra tới cửa, trời đã tờ mờ sáng, tuyết không biết rơi tự bao giờ, con đường phía trước siêu thị lại trở nên trắng xóa, khiến dấu vết bọn họ từng để lại bị lấp đi hoàn toàn sạch sẽ.
Trương Dịch để ý không thấy tấm biển siêu thị Phú Nguyên đâu, trong lòng đang nghi hoặc chưa hỏi ra miệng, Nam Thiệu đã cười nói: “Sáng hôm qua em thu nó lại rồi.” Hóa ra hắn không muốn để ai đi ngang qua chú ý tới.
Vừa nói hắn vừa kéo cửa cuốn, sau đó ngồi xuống, dùng chìa khóa không biết là tìm được ở đâu khóa cửa lại.
Trương Dịch hiểu rõ tâm tư của Nam Thiệu, trên thực tế ngay chính anh cũng có chút luyến tiếc khi phải rời khỏi nơi này, nghĩ tới việc mai sau sẽ có những người khác xâm nhập vào thì trong lòng liền cảm thấy không thoải mái. Trong phòng tầng hai có cất giữ không ít đồ nhưng hai người không muốn động vào, càng không tính tới báo cho đoàn xe đến để thu dọn. Dù biết rõ nơi này sớm muộn gì cũng bị đoàn xe khác hoặc là người sống sót khác phát hiện sau đó sẽ dọn sạch sẽ những đồ có thể sử dụng được nhưng họ vẫn muốn ôm chút tâm lý may mắn, cho nên Nam Thiệu mới gỡ biển hiệu xuống cất đi.
“Lần sau mang Dương Dương tới đây.” Trương Dịch lên tinh thần, nói. Chỉ là trong lòng anh cũng biết, lần sau đó kỳ thật chỉ là hứa hẹn hư vô mờ ảo để tự an ủi bản thân mà thôi. Anh và Nam Thiệu da mặt dày mới trộm ở lại đây một ngày hai đêm, chờ đến lúc về nên đi quét đám zombie thôi.
“Được.” Nam Thiệu khóa kỹ cửa, vỗ vỗ tay, đứng lên rồi trả lời rất nghiêm túc.
Hai người mắt đối mắt, sau đó vô cùng ăn ý hơi cúi người xuống, quyến luyến hôn nhau. Rời môi, cả hai quay đầu lưu luyến nhìn cửa cuốn siêu thị lạnh như băng và cả ban công tầng ba, rồi không hề do dự sóng vai bước vào giữa trận gió tuyết, không chút sợ hãi chậm rãi nghênh đón con đường hung hiểm sắp tới.
Khi trở lại sân vận động, người của đoàn xe cũng đã ăn xong bữa sáng, đang chờ xuất phát.
Nhìn thấy hai người trở về đúng lúc, Triệu Thành vô cùng vui mừng, sau khi hỏi bọn họ đã ăn chưa, anh chàng liền chỉ huy đội viên lên xe xuất phát.
Hôm nay bọn họ vẫn đi tuyến đường cũ kia. Ngày hôm qua ngoài việc chất đầy đồ lên mấy xe còn lại thì Vân Tắc không biết kiếm được từ đâu một xấp bản đồ thành phố Lũng Nhân phát cho đội trưởng của các phân đội nhỏ, cũng vẽ luôn trên bản đồ tuyến đường và khu vực các đội phụ trách để tránh xuất hiện tình trạng lục soát trùng lặp gây lãng phí thời gian và nhân lực.
“Tôi đánh người của mình thì làm sao? Làm sai thì phải đánh.” Trương Hoa vẫn cười tủm tỉm như cũ, sau đó kéo người phụ nữ bị đánh qua, dùng mu bàn tay vỗ mặt cô, “Không tin anh hỏi cô ta mà xem, có nên đánh hay không?”
“Là em sai, em sai rồi… nên đánh! Nên đánh!” Không chờ người khác nói chuyện, người phụ nữ kia đã ôm lấy đầu, nói mà cả người phát run. Mà mấy người phụ nữ đi cùng cô thì cẩn thận lùi xa một chút, trong mắt ngoại trừ sự sợ hãi lại có chút vẻ vui sướng khi người gặp họa. Ngay cả những người đàn ông khác cũng chỉ cười hì hì mà nhìn. Chỉ có ông cụ lưng còng đứng ở chỗ xa hơn kia thì cúi đầu, khiến người ta không thấy rõ vẻ mặt.
“Đệch!” Người lúc nãy nói chuyện phẫn nộ mắng một tiếng, anh chàng lười lo chuyện bao đồng, đi nhanh về phía cửa hàng, chỉ là khi đi qua cửa vẫn oán hận đạp lên quầy hàng.
Sắc mặt Trương Dịch cũng không tốt lắm nhưng cũng không nói gì, anh chỉ gọi Phó Đam, Võ Thanh và Vân Hạo lại, để đám nhỏ theo sát anh và Nam Thiệu, “Cách xa những người kia một chút.” Anh cảnh cáo ba thiếu niên. Cho dù mang những người này về đoàn xe có thể gặp phiền toái gì hay không thì đó cũng là chuyện của Tống Nghiễn.
Mà sự thật chứng minh anh không ra mặt là đúng, bởi vì sau khi tiến vào cửa hàng, nhìn thấy quầy hàng trang sức các loại đá quý sang trọng, những người phụ nữ đó bao gồm cả cô vừa bị đánh kia đã lập tức quên ngay chuyện vừa rồi, hưng phấn xông lên, vừa thử đeo vừa nhét vào trong túi, thậm chí còn vì tranh đoạt mà vung tay đánh nhau. Quần áo tầng hai và giày dép tầng ba cũng bị các cô ngó nghiêng. Người của đoàn xe nhìn mà nhăn mày, chẳng qua bọn họ hiện giờ chưa được tính là người trong đoàn, Trương Hoa còn mặc kệ thì tự nhiên không ai lại nhiều chuyện khuyên bảo cả.
Dưới tầng hầm có siêu thị, tầng sáu là phòng trà và nhà ăn, mục tiêu của đội vật tư là hai nơi này. Đám người Trương Hoa trừ mấy người phụ nữ, những người khác đều đi theo thu gom đồ, bao gồm cả ông cụ run rẩy kia. Nhìn không ra ông lão kia gom được không ít đồ. Thấy bọn họ chủ động như vậy, vẻ mặt mọi người cũng tốt hơn chút ít.
Sau khi dọn xong siêu thị và đồ dự trữ ở phòng trà nhà ăn, hai chiếc xe cũng chất được kha khá đồ, còn phải chừa chỗ để chở người nữa, nên Triệu Thành quyết định về sân vận động. Khi mọi người chuẩn bị rút lui thì nhìn thấy mấy người phụ nữ đi giày cao gót hơn 10cm, trong mặc váy ngoài khoác áo da lông, trang sức lóa mắt, trang điểm đến là lộng lẫy thì đột nhiên không còn cảm giác muốn nói chuyện nữa.
Triệu Thành gãi gãi đầu, cảm thấy bản thân hình như mang về một mớ phiền phức lớn cho đoàn xe rồi. Mà anh chàng lại không biết chuyện không chỉ dừng tại đây.
Sau khi lên xe, đám người Trương Hoa vây lại một chỗ, trông chặt đồ bọn họ mang theo, còn lấy bánh trái các thứ ra mà ăn.
“Vật tư phải được đoàn xe phân chia thống nhất.” Có người nhịn không được nhắc nhở.
“Đoàn xe còn muốn chút đồ này của chúng tôi sao?” Trương Hoa cười nói. Giọng điệu rất là khách khí, chẳng qua trong lời nói để lộ chút ý tứ khiến người khác cau mày. Hóa ra bọn họ tích cực thu gom đồ như vậy không phải vì muốn giúp đỡ mà là muốn đoạt đồ với đoàn xe.
Mọi người đều nổi giận lại không thể không nhịn xuống, bởi vì người đội hộ vệ đã ra hiệu bảo bọn họ im lặng.
Triệu Thành ở trong xe việt dã cho nên người giữ trật tự trên xe tải là một người khác. Người này cũng xuất thân là quân nhân, chỉ khoảng hai mấy tuổi đầu, chẳng qua không hay ngại ngùng như Triệu Thành, ngũ quan anh ta cứng rắn, vẻ mặt cũng kiên quyết hơn. Anh không ngăn đám người Trương Hoa ăn uống, càng không lên tiếng khuyên bảo, chỉ lạnh lùng nhìn bọn họ một cái. Nhưng chính cái liếc mắt này, khiến Trương Hoa không khỏi rùng mình, theo bản năng bớt vênh váo hơn rất nhiều.