Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 242 : Người khác với người

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Cháo (Diệp Thần)



Beta: Yến Phi Ly



Ngoài đội của Triệu Thành, một đội nhỏ khác cũng gặp được một nhóm khoảng hơn trăm người sống sót. Bọn họ sống nhờ trong một hầm trú ẩn đào từ thời kháng chiến ở trung tâm phía nam thành phố Lũng Nhân, có nam có nữ, có già có trẻ. Khác với đoàn người Trương Hoa, những người này ai ai cũng vô cùng dũng mãnh, bởi vì vật tư mà suýt nữa đánh nhau với người của đoàn xe. Sau vẫn là người đoàn xe nhường một bước mới có thể giải quyết hòa bình.



Những người này khi tận thế bắt đầu đã bị vây ở trung tâm thành phố, không thể thoát ra kịp. Nghe nói ban đầu có chừng hơn ngàn người, nhưng cũng giảm dần trên đường chạy trốn và thu gom vật tư bởi vì mưa to cùng với sinh vật đột nhiên biến dị nên chỉ còn lại những người này. Trong số họ cho dù là đứa trẻ nhỏ nhất hay người già nhất cũng đều dám cầm đao xông lên đánh chém sinh vật biến dị. Đương nhiên, tỉ lệ tử thương khá lớn, cho nên bọn họ vẫn không thể rời khỏi thành phố bị zombie và sinh vật biến dị chiếm đóng này. Lần này zombie và thú biến dị rời tổ, bọn họ lại không nghĩ tới chuyện bỏ đi, mà tranh thủ thời gian đi gom vật tư, vì thế liền đụng phải đoàn xe.



“Mới đầu tụi này còn muốn thoát ra ngoài đi tìm nơi an toàn có quân đội bảo vệ để sống. Hiện tại thì chẳng còn tâm tư đó nữa. Nhà của chúng tôi ở đây, người trong nhà và thân thích bạn bè đều đã chết sạch, đừng nói có thể tìm được một nơi không có zombie hay sinh vật biến dị được hay không, cho dù là có, vậy cũng còn ý nghĩa gì đâu? Sống đến đâu tính tới đó thôi.” Nói chuyện là một người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi. Tuy rằng trong lời nói thể hiện tinh thần ông ta rất sa sút, nhưng ai đã từng thấy bọn họ cầm dao đoạt đồ đều sẽ không cho rằng bọn họ ở lại đây là để chờ chết. Bọn họ chỉ đang thay đổi một cách sống khác mà thôi.



“Nhóm người già chúng tôi thì không nói làm gì, nhưng con đường của đám trẻ này còn dài, không nên lãng phí ở đây.” Bọn họ tổng cộng có hơn một trăm người, nhưng theo đến sân vận động cùng người trung niên nọ chỉ có ba mươi mấy, hầu như đều là thanh niên hơn mười hai mươi tuổi và vài người đàn ông hơn ba mươi. Nhìn qua trông cả đám đều vô cùng giỏi giang, vừa đến sân vận động liền quan sát địa hình xung quanh cùng với những người hiện có của đoàn xe một cách rõ ràng, cũng vô cùng lưu ý đến những phân đội nhỏ trở về sau đó. Còn người đàn ông trung niên thì trực tiếp tìm tới Vân Tắc để bắt chuyện.



“Trẻ con trong nhà không hiểu chuyện, tính tình lại bộp chộp dễ gặp rắc rối, cho nên để bọn nó tới đây nhìn, tránh gây phiền phức cho mấy cậu.” Người trung niên chỉ vào mấy người đàn ông đang vô cùng cảnh giác kia, cười giải thích. Lời nói của ông ta dễ nghe và không hề che giấu cảm giác không yên lòng, hiển nhiên một năm ở chung, giữa các thành viên của bọn họ đã bồi dưỡng ra tình cảm sâu nặng. Lo lắng bọn nhỏ đến đoàn xe phải chịu thiệt nên mới phái mấy người trưởng thành tới chăm sóc.



Đối với cách làm này, Vân Tắc không thấy phản cảm chút nào, chỉ gật đầu tỏ vẻ không thành vấn đề. Ngừng một lát anh mới nhàn nhạt nói: “Đoàn xe chúng tôi sẽ đóng quân ở thung lũng Hồ Lô nằm ở ngoài huyện Chương một thời gian, đến khi căn cứ Vân Châu được giải trừ nguy hiểm thì tiếp đó sẽ rời đi, hiện giờ còn chưa xác định được là đi đâu. Trong khoảng thời gian này, lúc nào các anh qua cũng được.”



Người đàn ông trung niên lộ ra vẻ mặt bất ngờ, chẳng qua không chờ ông ta vui mừng, Vân Tắc đã nói thêm: “Nhưng mà đoàn xe không nuôi người rảnh rỗi, người có năng lực thì phải giúp đỡ xử lý zombie và thú biến dị, người không có năng lực cũng phải đi thu gom vật tư. Nếu không làm được, vậy tốt nhất đừng đi theo chúng tôi. Đoàn xe có quy củ của đoàn xe, nếu không tuân theo thì cũng đừng trách chúng tôi không có tình nghĩa.” Nói đến đây, anh quét mắt qua đám người Trương Hoa, ánh mắt lạnh lẽo đặc biệt dừng lâu hơn trên mấy người phụ nữ kia, ẩn ý sâu xa mà nói một câu không mấy người hiểu được: “Gần đây tính tình anh Tống không được tốt lắm.”



“Đó là chuyện đương nhiên. Đám nhãi con này cũng không được nuông chiều đâu, đồng chí giải phóng quân cứ yên tâm làm việc, đám nhóc này giết zombie không kém ai đâu.” Người trung niên rất tán đồng chuyện này, nhưng ngẫm lại thì ông ta vẫn hơi khó hiểu: “Các cậu muốn đánh mở đường à? Tuy vùng kinh tế bên kia bị bao vây nhưng đường đi phía Trung Châu và Đông Châu hẳn là không bị chắn, sao các cậu không đổi hướng?”



Từ thông tin hỏi được từ đoàn xe, ông biết được cách nội thành vùng kinh tế mới khoảng mấy km có một căn cứ, hơn nữa căn cứ đó còn bị bao vây, zombie và thú biến dị trong thành phố chính là đang tụ tập ở đó.



“Không phải thế.” Vân Tắc lắc đầu, sau đó nói đại khái chuyện đoàn xe phải giải cứu căn cứ Vân Châu ra.



Người trung niên sờ râu trên cằm, suy nghĩ hồi lâu rồi hỏi: “Các cậu còn dừng lại trong này bao lâu?”


Khi biết được tay mình có thể được chữa khỏi, Phó Đam vẫn luôn kích động, đặc biệt là trong quá trình chữa trị, vẻ mặt thấp thỏm cùng mong đợi của cậu khiến những người đứng ngoài đều bị ảnh hưởng. Ai cũng bất giác mà căng thẳng theo, chỉ lo kết quả không được như ý.



Vết thương này của Phó Đam nếu là mấy tháng trước, cho dù không giống như ngày xưa Trương Dịch bị trọng thương hấp hối phải mất mấy ngày mấy đêm thì ít nhất cũng sẽ mất một đêm. Nhưng hiện tại Nam Thiệu chỉ cần gần một tiếng thì đã thúc đẩy gân thịt co quắp của cậu nhóc mọc lại hoàn toàn.



Thiếu niên thật cẩn thận duỗi thẳng cánh tay, sau đó gập lại rồi duỗi thẳng, gập rồi duỗi…… Cứ thế lặp lại mấy lần, làm không biết mệt, rồi sau đó bật cười ngây ngốc, tiếp theo lại cất tiếng gào khàn khàn của thiếu niên đang trong thời kỳ vỡ giọng. Sau vài tiếng cậu bèn lau nước mắt, hai đầu gối cong lại muốn quỳ xuống trước Nam Thiệu.



Trương Dịch vẫn luôn chú ý tới Phó Đam, thấy cậu vui vẻ lúc thì cười lúc thì khóc cũng không khỏi mỉm cười, bởi vậy khi thấy hai đầu gối cong lại đã đoán được tâm tư của cậu. Một tay anh vội giữ chặt lại, bất đắc dĩ mà nói: “Còn nhỏ mà không học thứ tốt, học ở đâu cái thói này, động một chút là quỳ vậy hả?”



“Không phải, anh… chú à, cháu…” Phó Đam nghe thấy vậy, không khỏi cuống lên muốn giải thích, chẳng qua cậu lại có chút vướng mắc khi xưng hô với Trương Dịch. Có năng lực sinh mệnh của Nam Thiệu làm gốc, tóc Trương Dịch tuy bạc trắng nhưng diện mạo thì lại rất trẻ. Phó Đam theo bản năng gọi một tiếng ‘anh’, nhưng lại cảm thấy không đúng, vội đổi thành chú, nhưng vẫn thấy không được tự nhiên, cũng không biết nên gọi thế nào cho ổn. Một hồi rối rắm này liền giảm bớt sự kích động vì tay phải được chữa khỏi của cậu.



Trương Dịch cười rộ lên, vỗ vỗ vai thiếu niên: “Gọi chú Dịch.” Sau đó chỉ Nam Thiệu, mang theo mấy phần đùa giỡn, “Kia là chú Bí Đỏ.” Lại nói với hai thiếu niên khác, “Các cháu cũng gọi như vậy đi.”



Ba thiếu niên chỉ biết trưng vẻ mặt không biết nên cười hay khóc, Nam Thiệu thì lại bất đắc dĩ, nhưng thấy Trương Dịch vui vẻ hắn cũng không nói gì cả. Vì thế dưới tình huống đánh trống lảng kéo gần quan hệ này, Trương Dịch nhẹ nhàng đẩy chuyện quỳ xuống kia đi. Trong lòng Phó Đam vẫn vô cùng cảm kích, chẳng qua lúc này đã thay đổi tâm tư, âm thầm hạ quyết tâm sau này phải đối xử với Dương Dương tốt hơn nữa, nhất định phải báo đáp Nam Thiệu.



Những người khác của đoàn xe sau khi biết tay Phó Đam đã được Nam Thiệu chữa khỏi, sôi nổi qua chúc mừng, đồng thời ánh mắt nhìn Nam Thiệu càng thêm nhiệt tình. Chung quy thì trong thời buổi tận thế này, ai dám đảm bảo bản thân không bị thương nặng thương nhẹ chứ, có quan hệ tốt với người này, tỷ lệ tàn tật của bọn họ được hạ thấp tới vô hạn. Cũng may bọn họ còn chưa biết Nam Thiệu có thể cứu người bị zombie cào cắn, nếu không có lẽ sẽ phát cuồng luôn.



Một đêm bình an vô sự, sáng sớm ngày kế, đoàn xe đang chuẩn bị lên đường, còn chưa ra khỏi cửa thì người đàn ông trung niên ở hầm trú ẩn họ Uông kia lại tới, phía sau còn mang theo một đám người.



“Nếu muốn giết thây ma, tính thêm chúng tôi vào nữa.” Ông Uông cười nói. Sau đó chỉ những người đằng sau mình, “Cha mẹ người thân, vợ con của bọn họ không biến thành thây ma thì cũng đã bị chúng hại, có lẽ sắp tới sẽ thấy được không ít người quen đâu. Báo thù cũng được, tìm người thân cũng được, để chúng tôi đưa bọn họ đi trên đoạn đường cuối cùng này đi.” Thì ra hôm qua khi ông nghe thấy Vân Tắc nói muốn quét sạch đám zombie thì đã có tâm tư này rồi. Ông trở về thương lượng với những người khác liền quyết định giúp đỡ đoàn xe quét sạch zombie.



Nghe những lời này của ông, không chỉ Vân Tắc bất ngờ, ngay cả những người khác đang bận rộn cũng không khỏi đưa mắt qua nhìn, mà những thanh thiếu niên của hầm trú ẩn tới từ hôm qua thì reo hò vui mừng.



Nhìn nam nữ già trẻ đằng sau ông ăn mặc rách rưới cầm dao phay, đao, búa và cả các loại vũ khí kỳ quái, Vân Tắc hơi há mồm nhưng lại không thể nói được lời nào. Cuối cùng anh đứng nghiêm trang, cho bọn họ một kiểu chào quân đội đầy kính trọng.



Soạt! Toàn bộ quân nhân xuất ngũ của đoàn xe cũng đồng thời dừng mọi chuyện đang làm dở lại, nghiêm người đứng thẳng. Kính người đáng được kính trọng!