Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 243 : Chiến trường huyện Chương

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Đột nhiên tăng thêm hơn trăm người, vốn ban đầu Vân Tắc còn tính ở lại nội thành một ngày  giờ đây anh không thể không thay đổi chủ ý, quyết định lập tức trở về doanh trại.



Một giờ sau, khi đoàn xe chậm rãi chạy vào thung lũng Hồ Lô, mấy nhóc con và một con côn trùng biến dị đen nhũi cực lớn nhanh chóng xông tới. Mấy ngày nay mỗi khi có xe trở về, bên trong thung lũng đều sẽ trình diễn một màn như vậy.



Chạy nhanh nhất là Trương Duệ Dương và Ú Ú, sau đó là Ngô Tử Nhiên, cuối cùng mới là Lý Viễn Trác cõng bé Nắm gạo nhỏ mới hai tuổi. Hiện tại không có khả năng tìm ra người chịu trách nhiệm làm bảo mẫu cho bé, vì vậy nhiệm vụ trông giữ Võ Lam bèn giao cho đám nhóc vẫn còn nhỏ như Lý Viễn Trác. Đau khổ khiến con người ta trưởng thành sớm, không chỉ riêng Lý Viễn Trác và Ngô Tử Nhiên mà ngay cả Trương Duệ Dương cũng vô cùng săn sóc với em gái bé hơn mình ba tuổi này, nhóc thường xuyên cho bé ăn kẹo mà mình cất giữ được. Cũng chỉ có Ú Ú là không chịu cho Nắm gạo nhỏ kề cận, bởi vì mỗi lần bé vừa lại gần là sẽ vuốt râu Ú Ú, sờ cánh, ấn cái bụng mềm mại hoặc là đòi trèo lên lưng nó, đau chết mà lại không thể phát giận. Bé gái nhỏ như nắm gạo thế kia nó có thể nuốt chửng ngay nhưng mà nó không có can đảm đó. Tống Nghiễn không ở đây, Nam Thiệu cũng đi rồi, thế nhưng còn có Quỷ Bệnh, dù bình thường chẳng thấy chút bóng dáng của gã nhưng Ú Ú vẫn có thể cảm nhận được sự uy hiếp khủng khiếp kia.



“Ba ơi!” Nhìn thấy Trương Dịch và Nam Thiệu xuống xe, Trương Duệ Dương vọt qua như một cơn gió, nhóc muốn nhào vào trong lòng Trương Dịch. Kết quả lại bị Nam Thiệu giành ôm lấy trước.



“Chú thì sao?” Tuy rằng Nam Thiệu chỉ muốn đùa nhóc con nhưng hắn vẫn hơi hơi hướng nửa gương mặt hóa kiến sang bên cạnh để tránh dọa nhóc sợ.



Trương Duệ Dương cũng không giãy giụa, nâng lên hai tay ôm lấy mặt Nam Thiệu, hôn mấy cái liền lên má hắn rồi cười hì hì gọi: “Chú bí đỏ.”



Tim Nam Thiệu mềm như muốn tan ra nhưng lại làm ra vẻ như không hài lòng lắm, hắn trầm giọng nói: “Vì sao không gọi ba?”



Trương Duệ Dương ngớ người, theo bản năng nhìn về chỗ ba mình. Trương Dịch cũng sửng sốt mấy giây rồi sau đó cười nhẹ một tiếng, nói với Trương Duệ Dương đang ngóng trông nhìn mình: “Sau này con gọi chú bí đỏ là ba đi.” Anh thầm nghĩ đây xem như đã xác định danh phận cho cả hai, còn những người xung quanh sẽ thấy thế nào hay nghĩ gì thì cũng chẳng quan trọng bằng Nam Thiệu.



“Dạ.” Trương Duệ Dương vẫn chưa hiểu lắm, không biết vì sao lại gọi chú bí đỏ là ba, thế nhưng nhóc vẫn nghe lời gọi lớn: “Ba bí đỏ.”
Nhìn thấy xe của Trương Dịch lại đây, người đứng trên nóc xe bus lập tức giơ tay lên cao, dùng tay ra hiệu cho bọn họ dừng lại cách đó 50m. Sau đó có người nhảy xuống từ xe bus chạy chậm tới kiểm tra nghiêm túc trong xe, trên nóc và đuôi xe, thậm chí gầm xe một lần, xong xuôi mới chỉ huy bọn họ chạy vào tiếp, cuối cùng ngừng tại ven đường.



“Zombie biến dị vô cùng giảo hoạt và am hiểu ẩn nấp, vì an toàn của tất cả mọi người nên chúng tôi không thể không cẩn thận.” Người của đoàn xe đa phần đều nhận ra đám nhóc Trương Duệ Dương và cả Ú Ú nằm trên nóc xe, cộng thêm Trương Dịch và Nam Thiệu có tướng mạo đặc biệt, gặp qua một lần sẽ rất khó quên nên ai cũng rõ họ có quan hệ thân thiết với Lý Mộ Nhiên, vì vậy không ngại giải thích thêm một câu.



Một đường đi qua, trên mỗi chiếc xe và thùng xe đều có người canh gác, nòng súng hướng ra rừng biến dị hai bên để ngừa có cái gì tiếp cận. Chạy thêm một đoạn sẽ nhìn thấy người ngồi vây quanh đống lửa nghỉ ngơi. Nhìn thấy mấy cô nhóc cậu bé và thiếu niên tới đây thì những người ấy đều hơi giật mình, nhưng vẫn sôi nổi cười chào hỏi, trêu đùa Trương Duệ Dương vài câu.



Ở chỗ xa hơn đang tiến hành cuộc chiến, ánh đao lóe sáng, dị năng phát động, từng đám zombie ngã xuống như rơm rạ, lớp này lại đến lớp khác che kín nền tuyết lầy lội. Theo thời gian dài tiến vào tận thế, cho dù là người chưa thức tỉnh thì thân thể cũng phát sinh những biến hóa rất nhỏ, tuy rằng kém xa người dị năng nhưng thính giác thị giác đều sắc bén hơn rất nhiều. Bởi vậy cách vài trăm mét mà Trương Dịch vẫn trông thấy ngay nhóm của Cục thịt Trần đang tựa lưng vào nhau hợp sức giết zombie.



Chiến trường huyện Chương có 500 người, bởi vì cách doanh trại gần nhất, tiện cho việc rút lui và cầu viện, cộng thêm bị sân bãi hạn chế cho nên số lượng được cử tới đây ít hơn hai nơi còn lại 200 người, do Tống Nghiễn tự mình chỉ huy. Tống Nghiễn chia quân thành năm đội, mỗi đội trăm người, hai đội thành một tổ thay phiên ra trận, còn lại một tổ thì phụ trách dụ zombie và xử lý thi thể. Năm đội này luân phiên nhau để tất cả mọi người đều có thể được nghỉ ngơi đầy đủ.



Lý Mộ Nhiên cũng ở đây, cô đương nhiên theo nhóm của Cục thịt Trần. Trước kia mọi người đều quen phối hợp với nhau, bây giờ chỉ là thêm một Từ Tịnh mà thôi. Từ Tịnh vốn là một người rất biết cách phối hợp với người khác, khi mới bắt đầu có khả năng chưa quen lắm, nhưng chẳng bao lâu sau cả đám đã hợp tác rất khá.



Tống Nghiễn nhìn chằm chằm Lý Mộ Nhiên vài lần, có điều cuối cùng hắn vẫn không kéo cô về bên cạnh mình, đại để là cảm thấy ngoại trừ dị năng thì phương diện đánh đấm của cô còn quá kém. Trong mắt của hắn dị năng là lựa chọn cuối cùng, chỉ dùng để cứu mạng, tăng mạnh thực lực bản thân mới là điều căn bản. Tống Nghiễn có tình cảm với Lý Mộ Nhiên, dành hết tâm tư cho cô, thế nhưng hắn lại không muốn biến cô thành vật phụ thuộc vào mình. Sự đời khó có thể dự liệu, hắn có năng lực bảo vệ Lý Mộ Nhiên thế nhưng hắn không thể tùy thời tùy chỗ đều bảo vệ được, nhất là tại bối cảnh tận thế này, tước bỏ cơ hội giúp Lý Mộ Nhiên tăng cường năng lực chẳng khác gì gián tiếp mưu sát cô. Cho nên dù lòng khó chịu thì hắn vẫn phải cố khắc chế tính tình bá đạo của bản thân.



Trước mặt không có bất kì một con zombie nào còn đứng, khi nhóm người giết zombie trở về, đội phụ trách xử lý thi thể và thu nhặt tinh hạch lập tức phân thành hai nhóm, nhóm lớn bắt đầu dọn dẹp chiến trường, tiêu hủy xác zombie, nhóm nhỏ thì cũng chỉ có vài người lái hai chiếc xe chạy ra ngoài mấy dặm dẫn zombie lại đây, sau đó lại lợi dụng dị năng hệ thổ xây tường cắt đứt phía sau, bao vây đám bị dụ về. Hai tổ còn lại lúc này cũng đã nghỉ ngơi no đủ bắt đầu lên thay ca.



Bọn họ không hề dám kề cận biển zombie ngoài kia để tránh xuất hiện tình trạng bất ngờ ứng đối không kịp, bởi vậy mới chọn dùng cách đánh từng chút một như tằm ăn lá này để làm suy yếu số lượng zombie khổng lồ kia.