Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 247 : Dị biến nổi lên
Ngày đăng: 09:54 18/04/20
Edit: Yến Phi Ly
Màn đêm buông xuống, trong doanh trại đóng tại thung lũng Hồ Lô sáng lên ánh đèn đuốc mờ nhạt, người ở bên ngoài chém giết một ngày bắt đầu làm cơm tối. Tiếng cười nói từ các căn nhà mơ hồ truyền tới, không còn vẻ nặng nề sầu não như ban ngày nữa, sau khi về doanh trại tất cả mọi người đều hiện ra vẻ thư thái thả lỏng. Đương nhiên, trong này cũng có nguyên nhân bởi vì vẫn chưa gặp nguy hiểm gì lớn, tuy rằng mỗi ngày đều phải diệt trừ zombie.Cùng lúc đó, thực vật biến dị ngoài căn cứ Vân Châu lại không bình tĩnh như vậy.
Thực vật biến dị thành công bảo vệ cho căn cứ và những người may mắn còn sống sót ở bên trong, chỉ có rất ít thú bay cùng với zombie biến dị nhỏ gầy linh hoạt mới có thể lướt qua phòng tuyến này, tạo thành uy hiếp đối với con người. Nhưng đám thú biến dị và zombie này lại rất nhanh bị cao thủ đã bày sẵn trận địa nghênh đón diệt trừ, cũng sẽ không để lại tổn hại quá lớn. Thú biến dị không thể vượt qua rừng thực vật, bởi vì nguyên nhân nào đó mà con người không biết luẩn quẩn bên ngoài hồi lâu không chịu đi, rồi lại chẳng thể ăn gì vào bụng, thiên tính cuồng bạo hung tàn của chúng đứng trước đói khát rốt cục vẫn tự giết hại ăn thịt lẫn nhau. Tình huống như thế đã giằng co gần một tháng.
Đánh giết khốc liệt, nuốt chửng lẫn nhau, không gian bao quanh căn cứ bị zombie và thú biến dị chiếm đóng biến thành một lò mổ thịt khủng khiếp. Một khắc trước thú biến dị chiến đấu đến nỗi thương tích chất chồng vừa xé nát đối thủ nuốt vào bụng, một giây sau đã thành con mồi của kẻ khác. Quy tắc sinh tồn trong tận thế bởi vì không gian hạn hẹp nơi đây mà cô đọng thành chuỗi hình ảnh máu me tàn khốc, nhìn thấy mà giật mình.
Đối với con người thì chuyện như vậy dĩ nhiên được nghe ngóng đầy đủ, tốt nhất là thú biến dị và zombie ngoài kia tự giết lẫn nhau sạch sành sanh, như vậy không chỉ là căn cứ được giải vây dễ dàng mà độ an toàn xung quanh căn cứ cũng tăng lên vài lần. Hoàn toàn có thể hình thành một khu an toàn bao quát mấy tỉnh thành, cung cấp cho người sống sót đầy đủ không gian để nghỉ ngơi.
Nhưng mà, sở dĩ mộng tưởng trở nên tốt đẹp là bởi vì có hiện thực khốc liệt để so sánh.
Trong bóng đêm dày đặc, một con chó biến dị to như trâu rừng bị một con bạch tuộc dùng xúc tu thô to như chân người quét bay. Mắt thấy con chó sắp sửa rơi xuống bầy thú biến dị rồi bị xé thành mảnh nhỏ, quanh người nó đột nhiên cuốn lên một trận gió điên cuồng, vững vàng nâng thân thể của nó giữa không trung, mà thú biến dị đang cùng nhau ùa tới chỗ nó thì bị ngăn lại, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi. Hóa ra chó biến dị đứng trước nguy hiểm đã bạo phát dị năng, so ở cấp độ thì có vẻ còn mạnh hơn thú biến dị thông thường một bậc.
Ngay tại lúc trong mắt chó biến dị bắn ra ý giết chóc đẫm máu, khi mà nó muốn nhằm về phía bạch tuộc mới quất bay nó lúc nãy thì toàn bộ chiến trường hỗn loạn lại đột nhiên ngưng lại, giống như là có người nhấn nút tạm dừng. Toàn bộ thú biến dị to nhỏ lớn bé, zombie và cả zombie biến dị, bất kể có đang tiến hành đánh giết ăn thịt hay không đều đồng loạt xuất hiện vài tích tắc dừng lại, rồi ngay sau đó lập tức khôi phục như thường. Nên đánh thì đánh, gầm gào thì gầm gào, dường như là chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì, ngay cả thành viên vẫn luôn giám thị của căn cứ cũng bởi vì thời gian quá ngắn, cùng với màn đêm quá thăm thẳm mà bỏ lỡ cảnh tượng này.
Thế nhưng, chó biến dị thức tỉnh dị năng kia lại đúng lúc ngừng hành động đánh về phía bạch tuộc, ý giết chóc trong mắt vẫn cứ nồng đậm nhưng nó lại có vẻ tỉnh táo hơn rất nhiều. Sau khi tỉ mỉ so sánh chênh lệch thực lực của đôi bên cùng với tình thế trước mắt, nó quyết đoán lựa chọn rời khỏi chiến trường, cuối cùng biến mất trong đêm đen.
Khung cảnh tương tự cũng trình diễn ở khu vực thú biến dị và zombie chiếm giữ ngoài mảnh rừng bao quanh căn cứ. Mới đầu chỉ là thú biến dị bạo phát dị năng và zombie biến dị, sau đó là thú biến dị thông thường, cuối cùng ngay cả zombie đang chen chúc cũng bắt đầu chầm chậm tản đi bốn phía. Chỉ có một phần zombie ở gần căn cứ nhất cùng với số ít thú biến dị có năng lực tiến vào căn cứ mới bồi hồi mãi chỗ cũ.
“Nếu trước sáng sớm ngày mai tôi không thể về kịp, cậu đi tìm Vân Tắc, bảo cậu ta tạm thời đình chỉ hành động tiêu diệt zombie và tìm kiếm vật tư, tất cả mọi người không được rời doanh trại.” Trước khi đi Tống Nghiễn dặn dò Nam Thiệu như vậy.
Nam Thiệu trầm mặc xem như là đáp ứng. Hai người luôn luôn nhìn đối phương không vừa mắt, nhưng thời khắc này chẳng ai có tâm tình gây sự với nhau.
Mãi đến tận khi Lý Mộ Nhiên và Tống Nghiễn biến mất trong màn đêm, mọi người biết lúc này cũng không giúp đỡ được gì nên đều quay lại trong phòng. Đối với chuyện linh cảm của Nam Thiệu, Trương Dịch chỉ là thoáng đề ra, anh muốn chờ Lý Mộ Nhiên và Tống Nghiễn trở về, nắm rõ tình hình rồi mới bàn bạc tiếp.
Lý Mộ Nhiên mang Tống Nghiễn dịch chuyển hai lần mới tới được địa điểm cần. Trên thực tế từ thung lũng Hồ Lô đến chỗ đóng quân tạm thời của đại đội ba nếu đi theo đại lộ thì phải gần 200km, thế nhưng Lý Mộ Nhiên dùng đường chim bay, thêm vào ban đầu khi lựa chọn nơi đóng quân đã cân nhắc khoảng cách dịch chuyển tức thời của cô để tiện cho việc liên hệ khẩn cấp, vì vậy hai người xuất hiện ở nơi rất gần trại. Đương nhiên, Lý Mộ Nhiên còn phải vui mừng vì cô chuyển chuyện đưa Lãnh Phong Trần vào căn cứ tới ngày mai, bằng không lúc này khi thật sự cần dùng dị năng lại không thể làm gì.
“Kẻ nào?” Người canh gác ở cổng trại của đại đội ba rất cảnh giác, hai người mới vừa xuất hiện thì đã bị phát giác. Theo tiếng quát khẽ, một ánh đèn sáng chói chiếu tới.
“Là tôi.” Tống Nghiễn hơi híp mắt nhưng cũng không đưa tay che mặt, sau một chốc, chờ đối phương xác định rõ thân phận của mình hắn mới nói: “Triệu tập tất cả mọi người chuẩn bị rút quân. Tiêu Thắng đâu rồi, dẫn tôi đi gặp cậu ta.”
“Hóa ra là ngài Tống ạ. Anh Thắng đang ở trong căn nhà thứ hai tính từ đây vào, ngài chờ chút để tôi…” Bên cạnh cột đèn ló ra một bóng người, tuy rằng vừa thấy mặt liền nhận ra Tống Nghiễn nhưng cậu ta vẫn cẩn thận nhìn kỹ vài lần để xác nhận, ngay cả Lý Mộ Nhiên bên cạnh cũng không buông tha. Xong xuôi cậu ta mới lên tiếng đáp lại, đồng thời ra hiệu cho người mở cổng.
“Thôi, tự tôi đi tìm, cậu mau thông báo cho những người khác, bảo mọi người nhanh lên, chúng ta phải rời khỏi đây!” Tống Nghiễn ngắt lời người lính nọ, gấp giọng phân phó vài câu liền kéo tay Lý Mộ Nhiên đi vào bên trong.
Cùng lúc đó, người lính kia cũng nổi còi tập hợp của trạm canh gác.