Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 248 : Gặp nạn trên đường về

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Trại của đại đội ba trại dựng trong một thôn hoang ngay bên đường quốc lộ cách chiến trường khoảng 20km, bởi vì dự định sử dụng lâu dài cho nên cũng xây một bức tường bảo vệ vòng quanh một nửa thôn, trước sau và hai bên đều mở ra con đường có thể cung cấp lối ra vào cho xe cộ để ngừa bất ngờ phát sinh hay cần trốn khỏi mà bị bức tường trì hoãn thời gian. Đại đội đóng giữ nơi đây thay phiên nhau đến, đợt lần này vừa vặn là do Tiêu Thắng dẫn quân.



Chém giết cả một ngày, lúc này Tiêu Thắng đang thả lỏng mà ngồi bên bếp lửa chờ cơm tối. Kết quả cơm còn chưa bưng lên, tiếng còi tập hợp đã réo vang trước. Tất cả mọi người trong nhà đều giật mình, phản ứng hết sức nhanh chóng, người đứng thì rút vũ khí ra, ai ngồi thì lập tức nhảy lên, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, ai cũng không rõ chuyện gì. Cuối cùng mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Tiêu Thắng.



“Xảy ra chuyện gì vậy?” Tiêu Thắng cau mày, anh là người phụ trách nơi đây, không có mệnh lệnh của anh thì còi tập hợp không thể tùy tiện nổi lên, huống hồ trước đó anh hoàn toàn không hay biết gì cả. Trong lòng Tiêu Thắng đang hơi bất mãn và khá lo lắng, anh cầm đao đi ra ngoài, vừa vặn lại gặp Tống Nghiễn và Lý Mộ Nhiên đang vội vã bước tới.



“Anh Tống?” Nhìn thấy bọn họ, ánh mắt Tiêu Thắng lộ ra vẻ kinh ngạc. Ngay sau đó lập tức bừng tỉnh, biết rằng e là xảy ra chuyện lớn, bằng không Tống Nghiễn sẽ không đích thân đến đây, vì thế sắc mặt Tiêu Thắng lập tức trở nên nghiêm túc.



“Em điều tra tình huống hiện tại đi.” Tống Nghiễn cũng không lập tức trò chuyện với Tiêu Thắng, mà là quay qua nói với Lý Mộ Nhiên.



Lý Mộ Nhiên khẽ gật đầu chào Tiêu Thắng, sau đó kéo dài tinh thần lực ra, một lát sau cô báo cáo: “Trong phạm vi bán kính 20km vẫn chưa nhìn thấy bất kỳ zombie hay thú biến dị nào tiếp cận.”



Sắc mặt Tống Nghiễn lúc này mới thoáng giãn ra, hắn ra hiệu cho Lý Mộ Nhiên nhanh chóng ăn tối còn hắn lúc này mới giải thích chuyện zombie và thú biến dị tản ra với Tiêu Thắng.




Kỳ thực không chỉ là hắn, kể từ lần đó, Nam Thiệu vốn đã hoàn toàn khôi phục hình người lần thứ hai lại đeo lên nửa mặt giáp kiến. Điều khác biệt duy nhất chính là Trương Dịch và Nam Thiệu từ lâu đã hai bên tình nguyện, dù cho Nam Thiệu hóa kiến toàn thân thì Trương Dịch có lẽ sẽ vì thế mà đau lòng lo lắng, nhưng chắc chắn sẽ không ghét bỏ. Còn hắn và Lý Mộ Nhiên chưa là gì cả, với tính tình của Lý Mộ Nhiên dĩ nhiên sẽ không lộ ra ánh mắt khác thường với hắn, thế nhưng cô cũng không có nghĩa vụ hoặc là trách nhiệm phải tiếp nhận một Tống Nghiễn như vậy. Điều này cũng là nguyên nhân Tống Nghiễn chậm chạp không đâm thủng tầng giấy mỏng ngăn cách giữa hai người.



“Bị phát hiện rồi, chúng đang xông tới chỗ chúng ta.” Lý Mộ Nhiên tận lực đè thấp âm thanh vang lên trong xe.



Tống Nghiễn đưa mắt dời khỏi tay mình, khi đảo qua gò má Lý Mộ Nhiên ngồi ở ghế trước thì dừng lại chốc lát, sau đó giọng hắn không có chút lo lắng bất an nào cả mà dặn dò: “Thông báo tất cả mọi người đừng ngừng xe, cứ lao thẳng qua.”



Bên trong buồng xe không mở đèn, thế nhưng hắn lại có thể nhìn rõ mọi thứ, sườn mặt Lý Mộ Nhiên cũng không phải tinh xảo tuyệt mỹ cỡ nào thế nhưng đôi mắt bờ môi của cô trầm tĩnh, cánh mũi duyên dáng khiến người khác nhìn vào cảm thấy thoải mái khó nói thành lời. Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn lại quyến luyến cặp mày ánh mắt đôi môi kia. Hắn muốn tới gần, tới gần hơn nữa, rồi lại sợ khiến cô gái nhát như chuột này hoảng sợ.



Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Tống Nghiễn dừng trên người mình, Lý Mộ Nhiên hơi quay đầu lại, Tống Nghiễn cũng không lập tức rời mắt mà là đợi đến khi đối diện với ánh mắt của cô mới vươn tay đẩy cửa xe ra, nghiêng người lẻn ra ngoài.



Người ngồi ở trong xe có thể rõ ràng cảm giác được nóc xe chìm xuống, chứng thực hắn đã leo lên trên đó.



Hai mắt Lý Mộ Nhiên không có năng lực thấy rõ mọi thứ trong bóng đêm, bởi vậy cũng không thể xác định vừa nãy Tống Nghiễn có phải là đang nhìn mình hay không, thế nhưng hai má của cô lại nóng lên một cách khó hiểu. Cô tự giác cảm thấy bản thân rất kì lạ, cứ xem như là chủ nhiệm đang nhìn cô đi thì có làm sao đâu? Tuy rằng nghĩ như vậy, trong lòng Lý Mộ nhiên vẫn có chút không dễ chịu, may là họ sắp sửa đụng độ thú biến dị, chẳng có thời gian cho phép cô phân tâm nghĩ ngợi nhiều, cho nên cô nhanh chóng thu hồi suy nghĩ vẩn vơ, quên hết chuyện này đi.