Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 249 : Chạy thục mạng

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Ầm!



Ầm! Ầm! Ầm!



Mấy đám cầu lửa to nhỏ cuồn cuộn mà đến, thẳng tắp đập về phía đoàn xe, bóng đêm thâm trần càng làm rực rỡ ánh sáng từ lửa này. Không cần tinh thần lực, Lý Mộ Nhiên cũng có thể nhìn thấy bầy sói biến dị đang lao tới như điên, dẫn đầu là một con sói có màu lông đỏ tím, dưới ánh lửa chiếu rọi dường như toàn thân nó cũng đang bị thiêu đốt. Lòng cô lập tức căng thẳng, theo bản năng hơi co lại rụt người về sau.



Đi quá gấp, ngoại trừ một bát mì thì Lý Mộ Nhiên không mang theo bất cứ thứ gì, lúc này trên tay cô chẳng có vũ khí để bản thân an tâm. Cô nhìn sang Tiêu Thắng đang tập trung toàn bộ tinh thần lái xe né tránh cầu lửa, cùng với hai người lính khác ngồi ở ghế sau đang sẵn sàng bất cứ lúc nào cũng có thể chiến đấu thì đành nhịn xuống ý định mở miệng mượn vũ khí. Cô hiểu rất rõ bản thân mình, gặp gỡ zombie bình thường cô còn có thể giết mấy con mà nếu như là thú hay zombie biến dị thì cô cầm súng cũng vô dụng, bởi vì phản ứng của cô theo không kịp. Vào lúc này làm cho bọn họ phân tâm chỉ là hại người hại mình mà thôi.



Phải tin tưởng chủ nhiệm, tin tưởng anh Thắng. Lý Mộ Nhiên tự nhủ, cô nhìn về hướng bầy sói đang lao tới đoàn xe, cô nỗ lực duy trì trấn định, chỉ là sắc mặt cũng đã trắng bệch, trên trán mơ hồ có mồ hôi chảy ra. Giao hết an toàn của bản thân vào tay của người khác thực sự không phải là chuyện dễ dàng.



“Ngồi vững!” Ngay lúc này, Tiêu Thắng quát khẽ một tiếng, vô lăng xoay chuyển, xe miễn cưỡng lách qua hai quả cầu lửa.



Mùi khét lẹt truyền vào trong mũi, Lý Mộ Nhiên sửng sốt một lát mới phát hiện hóa ra là cửa xe bị nướng đỏ bừng, ngay cả ống tay áo để sát bên cửa xe của cô cũng bị nóng hỏng một mảnh, may nhờ trời lạnh ăn mặc nhiều, không thì e rằng cánh tay đều sẽ bị bỏng. Cô cuống quít hơi nhích người sang chỗ ghế lái, đồng thời có nhận thức sâu sắc hơn đối với nhiệt độ cao từ cầu lửa mà sói biến dị phun ra.



Người lính ngồi sau thì lại chịu khổ, bởi vì anh ta luôn đưa tay nắm sẵn cửa xe chuẩn bị bất cứ lúc nào cũng có thể mở cửa chiến đấu, ngón tay bị nóng nổi lên bọt nước, may mắn là anh lính này phản ứng nhanh kịp thu tay lại, bằng không phỏng chừng sẽ bị hủy cả bàn. Dù là như vậy, dưới sự bất ngờ không kịp đề phòng anh ta cũng không hề phát ra tiếng gào rên đau đớn, chỉ là thấp giọng nhắc nhở mấy người khác đừng dựa vào cửa xe.
Oành! Ngay lúc này, nóc xe chợt chấn động dữ dội, sau đó hiện ra một cái dấu chân với móng vuốt dài nhọn, có vẻ như người sói biến dị muốn xuyên thủng nóc xe, trực tiếp tấn công người bên trong từ phía trên.



Hô hấp của Lý Mộ Nhiên như ngừng lại, ngoại trừ việc vẫn dùng tinh thần dò xét bên ngoài thì số lần dịch chuyển của ngày hôm nay cô đã dùng hết, ở tình huống trước mắt này, trừ ngồi chờ chết thì cô chẳng thể giúp được gì. Hai người lính đằng sau phản ứng rất nhanh, ăn ý lấy tay ra hiệu thống nhất hành động rồi sau đó đồng thời vươn mình ra, trên đỉnh xe tốc hành truyền đến tiếng đánh nhau dữ dội. Còn Tiêu Thắng đang lái xe thì lại hoàn toàn không vì chuyện xung quanh mà lay động, tay anh nắm vô lăng vẫn vững như thành đồng.



Liếc mắt nhìn anh, tâm tình Lý Mộ Nhiên vốn đang khẩn trương khó giải thích được mà thư thả hơn rất nhiều. Cô biết nếu so sánh với những binh lính lão luyện này, dù cô cũng coi như có nhiều kiến thức từng trải trong tận thế thì vẫn chênh lệch rất nhiều. Đương nhiên, điều này cũng liên quan tới sức chiến đấu và việc bị hao hết dị năng của cô. Dù sao, trên tay có không có vốn tư bản và trong lòng không nắm chắc thì khó lòng mà an ổn.



Mấy phút sau, hai chiến sĩ quay trở về trong xe, trên người họ đều bị thương nhưng cũng không quá nghiêm trọng.



Ầm —— sau khi tránh né một người sói biến dị, phía trước chợt trở nên rộng rãi sáng sủa, hóa ra xe của họ đã vọt ra vòng vây. Trong xe, tất cả mọi người kể cả Tiêu Thắng vẫn luôn trầm mặt bình tĩnh đều sửng sốt mấy giây, sau đó mới phản ứng được, trên mặt lộ ra tươi cười. Có điều cũng không có ai hoan hô bởi vì bọn họ biết chỉ cần một khắc chưa trở về doanh trại thì mọi chuyện vẫn chưa thể kết thúc.



“Thú bay biến dị cách gần nhất đã tiến vào phạm vi 5km, căn cứ tốc độ bay của nó có thể phán đoán chậm nhất thì năm phút nữa sẽ tới. Sau nó gần 2km là một đám dơi biến dị hình thể khá nhỏ, số lượng khoảng chừng 500 con, sau lưng chúng và xung quanh không nhìn thấy những loài động vật khác.” Lý Mộ Nhiên không hề cảm thấy thở phào nhẹ nhỏm, bởi vì tốc độ của đám biến dị này thật sự quá nhanh, số lượng cũng quá nhiều.



Hai người ngồi sau nghe vậy hít một hơi khí lạnh, da đầu thoáng chốc tê dại. Tiêu Thắng không có phản ứng gì, vẫn chuyên chú nhìn chằm chằm con đường được đèn xe chiếu rọi phía trước, anh trầm giọng hỏi: “Tình hình những nơi khác thì sao?”



Lý Mộ Nhiên cảm thấy miệng mình hơi khô, cô nuốt ngụm nước bọt mới trả lời: “Thú biến dị đã vào trong thành phố tạm thời còn chưa bị kinh động… Trên đường chúng ta đi xuất hiện một con rắn biến dị khổng lồ dài hơn mười mét toàn thân mọc đầy cành cây, hình như nó ngửi được mùi ta lưu lại khi đi qua, đang đuổi theo sát nút. Tốc độ của nó rất nhanh, có lẽ không đến mười phút sẽ tới nơi này.” Cho nên bọn họ không thời gian, ngoại trừ vẫn luôn hướng về phía trước, liều cái mạng già mà lao về phía trước, trong quá trình này còn phải khẩn cầu trên đường không gặp chướng ngại gì hoặc là xe không bị trục trặc, nếu không bị bao vây là điều hiển nhiên.