Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 250 : Biến dị toàn diện

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



“Anh Tống bên kia sao rồi?” Tiêu Thắng tiếp tục hỏi, không chút hoang mang mà nháy đèn tín hiệu báo cho các xe phía sau, dưới chân anh lại đạp ga tăng tốc. Xe việt dã của quân đội được cải tạo qua lao đi trong bóng đêm như tia chớp, giữa chừng thỉnh thoảng đụng vào cái gì đều là dùng tư thái nghiền ép gào thét mà qua, cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều.



Chiếc xe phía sau theo sát đít, đồng thời thông qua đèn truyền tin tức lần lượt cho các xe còn lại. Đương nhiên, ngoại trừ chiếc xe đã bị lật.



Lý Mộ Nhiên vừa muốn mở miệng, Tiêu Thắng lại đột nhiên nhớ tới một chuyện bị tất cả mọi người lãng quên, mồ hôi lạnh thuận theo sống lưng chảy xuống, anh cuống quít đạp phanh xe. Bởi vì anh ngừng không có chút dấu hiệu nào, xe sau dù phản ứng nhanh hơn nữa vẫn thẳng tắp gặm đít xe bọn họ. Lý Mộ Nhiên và hai người lính ngồi sau không đề phòng cũng không khỏi ăn chút thiệt thòi nhỏ.



“Tiểu Lâm, cậu lái xe đi.” Vừa đẩy cửa ra, Tiêu Thắng vừa nói, “Mộ Nhiên, em tìm một chỗ thích hợp gần đây, dẫn hết mọi người qua rồi dành thời gian xây dựng tuyến phòng ngự. Đại Hưng, cậu mau theo tôi xuống xe.” Anh thậm chí không kịp giải thích tại sao phải làm như vậy, cũng chưa cho Lý Mộ Nhiên cơ hội dò hỏi thì đã dẫn chiến sĩ tên Đại Hưng chạy về phía đám người sói biến dị vốn đã bị bỏ lại.



“Anh Thắng, sao vậy?” Trong xe sau có người thò đầu ra, vừa bịt mũi vừa nghi hoặc mà hỏi, hiển nhiên vừa nãy người nọ bị tông vào đuôi xe nên đụng trúng mũi không nhẹ.



Tiêu Thắng vừa chạy về vừa phất tay với họ, “Ngoại trừ hệ thổ và hệ thủy ra thì tất cả dị năng khác đều xuống xe giết thú biến dị, nhanh lên! Những người còn lại theo sát xe đằng trước…”



Binh lính trong đoàn xe đã thành thói quen phục tùng mệnh lệnh, tuy rằng không hiểu chuyện gì nhưng vẫn cứ nhanh chóng hành động.




Khóe môi Lý Mộ Nhiên ngập tràn sự lo lắng, mặc dù cô buồn bực bất an nhưng không hỏi thêm nhiều lời mà là lập tức thu hồi tâm tình của mình, quyết định dành thời gian tiếp tục nhiệm vụ của bản thân. Cô hy vọng có thể mau chóng làm xong, sau đó sẽ tự mình kiểm tra tình hình của Tống Nghiễn. Mà ngay khi cô rời mắt đi chỗ khác, dư quang khóe mắt lại liếc thấy gương mặt Viên Tấn Thư làm cho cô cực kỳ chán ghét kia. Gã trốn vào trong đám người rất nhanh. Cô hơi bất ngờ, nhưng cũng không vì vậy mà dừng lại công việc đang làm.



Cùng lúc đó, cách nơi đây khoảng hai dãy phố, một trận chiến kịch liệt đang diễn ra.



Tống Nghiễn nhảy một cái cao tới 5-6m, miễn cưỡng đụng trúng chân thú bay. Bởi vì quá mức bất ngờ nên khiến con thú biến dị cả kinh kêu lên một tiếng, nó giật mình bay vút lên hơn 20m, sau đó quanh quẩn trên không trung. Không biết là bị chọc giận hay là phát hiện con mồi dám chủ động tấn công mình ăn ngon hơn những kẻ khác, nó cứ thế nhìn đám người Tiêu Thắng rời đi không truy đuổi, rồi bỏ ra thời gian ngắn trong tích tắc phán đoán mức độ nguy hiểm của con mồi dưới kia. Sau đó nó bắn mạnh xuống như gió cuồng, chớp lấy thời cơ Tống Nghiễn túm vào khoảng không rồi lăn xuống đất khiến năng lực phản ứng thấp nhất.



Tống Nghiễn rơi xuống đất liền lăn mấy vòng nhằm giảm đi lực va đập khi hạ xuống từ chỗ cao. Hắn còn chưa đứng lên đã cảm giác được trên không trung truyền đến uy hiếp cực lớn, thế nhưng hắn lại không tránh, hai tay và hai chân đẩy một cái trên đất, lần thứ hai nhún người nhảy lên, một quyền đánh về phía thú biến dị đang lao xuống.



Ầm! Một người một thú đụng vào nhau, nắm đấm của Tống Nghiễn vừa vặn nện trên móng vuốt của thú biến dị mạnh tới nỗi có thể nghe được tiếng xương vỡ vụn, cùng lúc đó còn có tiếng kêu thê thảm đầy phẫn nộ của con thú bay kia. Vai trái của Tống Nghiễn cũng bị một chân khác của con thú quặp lấy, móng sắc nhọn đâm sâu vào trong thịt. Hai nguồn lực va vào nhau lẽ ra sẽ khiến người và thú văng ra xa nhưng bởi vì Tống Nghiễn bị thú bay biến dị quặp chặt, hai nguồn sức mạnh triệt tiêu lẫn nhau, cuối cùng vẫn là thú bay dùng hình thể và sức mạnh giành ưu thế, mang theo Tống Nghiễn bay một khoảng rồi dừng giữa không trung.



Trên bả vai truyền đến đau đớn kịch liệt, Tống Nghiễn tựa như không có cảm giác, hắn đang muốn ra tay lần nữa thì con thú kia đột nhiên uốn cong phần sau, tàn nhẫn đập lên lưng hắn. Một loại đau đớn sắc bén mãnh liệt giống như là muốn hòa tan phân giải cả người ập tới khiến đầu óc Tống Nghiễn mông lung, nhưng lại khiến tính hung tàn trong cơ thể hắn vẫn luôn áp chế triệt để thoát khỏi giam cầm. Hai mắt tràn ngập bóng đêm vô tận của tống Nghiễn bắn ra sắc đỏ điên cuồng như muốn cắn nuốt hết thảy, thân thể hắn bỗng nhiên tăng vọt, lớp vảy lạnh lẽo đen bóng lập tức phủ dày đặc toàn thân, đường viền khuôn mặt mơ hồ hiện ra hình dáng của loài thú nào đó.



Tống Nghiễn không để ý móng vuốt đang cắm sâu trên vai, cũng không để ý tới bản thân còn lơ lửng trên không trung, hai cánh tay phủ kín vảy lân nhấc lên nắm lấy hai chân thú biến dị. Trong tiếng hừ lạnh, bắp thịt cánh tay của hắn căng ra, kéo mạnh một cái sang hai bên, xé con thú khổng lồ kia thành hai nửa, giống như trước đó hắn dùng tay không xé xác con sói chúa biến dị vậy.