Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 251 : Lạc mất người

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Ầm! Khi thú bay bị xé đôi ra, Tống Nghiễn cũng đồng thời rơi thẳng xuống mặt đất.



Rơi từ nơi cao mười mấy hai mươi mét dù xương cốt có là sắt thép thì chỉ sợ cũng sẽ bị thương không nhẹ. Ngay tại lúc sắp chạm đất, Tống Nghiễn đột nhiên ném hai nửa thi thể thú bay biến dị xuống dưới chân lót đường, sau đó hắn lăn mấy vòng, xác thú to dày cùng với lớp tuyết đã giúp giảm bớt sáu, bảy phần xung lượng, còn lại thì không là gì so với sức mạnh và thể chất bây giờ của hắn. Thế nhưng khi hắn đứng lên, thân thể vẫn hơi lay động một cái.



Dáng vẻ của Tống Nghiễn nhìn qua cực kỳ đáng sợ, thân thể hắn lớn hơn lúc thường hai lần, quần áo và giày đều nứt toác ra, rách rách rưới rưới mà treo móc ở trên người, bị gió lạnh thổi phất phơ tới lui cực kỳ vướng chân vướng tay, hắn không nhịn được mà xé bỏ luôn. Thân thể cường tráng như thú hoang được che kín bởi lớp sừng lân, vai trái máu thịt be bét, vảy sừng lật lên, mơ hồ có thể nhìn thấy xương cốt màu trắng bên trong. Rất hiển nhiên vừa nãy móng vuốt của thú bay cũng tạo thành thương tổn không nhỏ cho Tống nghiễn, song thứ chân chính đòi mạng lại là chất độc giỏi ẩn nấp vẫn đang len lỏi bên trong, làm cho hắn suýt đứng không vững.



Tống Nghiễn đứng trong bóng tối, cách đó không xa là chiếc xe còn đang bốc cháy, bầu không khí chung quanh tràn ngập mùi máu tươi. Hắn nhắm mắt lại, tham lam hít một hơi thật sâu, cảm giác đói bụng mãnh liệt bao phủ tới, khi mở mắt ra lần nữa, bên trong thân thể hắn đã bị dục vọng ăn uống lấp kín. Tống Nghiễn lắc lắc cái đầu hỗn loạn, hắn loạng choạng mà đi tới xác thú biến dị cách đó không xa, chân hắn mềm nhũn ngã quỵ trên mặt đất, sau đó không để ý hết thảy mà bắt đầu xé thịt ăn.



Thịt tươi sống thơm lành vào bụng làm cho Tống Nghiễn trông có vẻ tốt hơn rất nhiều, chỉ là dáng vẻ ăn thịt sống như dã thú hiện tại nếu như bị người sống sót nhìn thấy phỏng chừng sẽ hù chết một đám người.



Trong lúc ăn, động tác của hắn đột nhiên dừng lại, nhìn về hướng mà họ vừa đi tới, trong mắt lần thứ hai bắn ra hưng phấn và nôn nóng khi nhìn thấy con mồi, không hề hay biết chính mình còn đang bị thương nặng. Có điều rất nhanh Tống Nghiễn đã quay đầu nhìn về phía chiến trường thứ hai, bên đó cũng có thứ đang nhanh chóng tới gần, hắn thoáng không cam lòng nhưng cuối cùng vẫn dùng chút lý trí còn sót lại mà lựa chọn né tránh. Trước lúc rời đi hắn còn tìm đầu của thú bay biến dị và sói chúa, đập nát đầu chúng lấy ra hai viên tinh hạch lớn chừng hột đào, đồng thời còn mang đi một tảng thịt thú to.



Sau khi Tống Nghiễn rời đi không lâu, con rắn khổng lồ mà Lý Mộ Nhiên đã từng thấy xuất hiện ngay tại nơi hắn mới bỏ lại. Rắn biến dị băn khoăn nhìn xung quanh chốc lát, không thấy con mồi như trong mong đợi thì không nhịn được đói khát mà bắt đầu mở miệng nuốt phần xác thú bay còn lại.



Một đám dơi biến dị cũng ùa theo ngay sau đó, khi chúng cảm giác được sự trấn áp mạnh mẽ của con rắn thì vội vàng cấp tốc tản vào trong bóng tối.



***




Lý Mộ Nhiên nuốt ngụm nước bọt, không biết nên giải thích thế nào hoặc là không biết có nên nói ra hay không. Cô chẳng có cách nào quyết định thay cho Tống Nghiễn được.



“Để em vào cho. Anh chờ ở đây nhé, khi nào em gọi thì vào.” Cuối cùng cô vẫn lựa chọn im lặng trước chuyện này.



“Có nguy hiểm không?” Tiêu Thắng cảm giác được chuyện không đúng lắm từ những biểu hiện của Lý Mộ Nhiên, anh không quá yên lòng giữ cô lại.



“Không đâu, chủ nhiệm ở trong đó.” Lý Mộ Nhiên cười hơi miễn cưỡng, nhưng cô trả lời rất nhanh, cũng rất khẳng định, đủ khiến hai người bên cạnh tiêu tan lo lắng, song trong lòng cô thật ra lại vô cùng bất an. Tình trạng của Tống Nghiễn bây giờ thực sự không thể nói là tốt nhưng dù sao cũng cần có người đi tiếp xúc với hắn, trước mắt ngoại trừ cô ra thì hình như không có lựa chọn tốt hơn. Dù sao đối với tình trạng dị hóa của hắn, cô là người hiểu rõ nhất.



“Vậy em nhớ cẩn thận.” Tiêu Thắng buông tay ra, bởi vì trong mắt anh và thậm chí đa số người của đoàn xe đều nhìn ra cô và Tống Nghiễn đã sớm là một đôi, cho nên cô đi vào trước cũng chẳng có gì không thích hợp.



“Chị ơi, chị đừng đóng cửa nhé, có việc thì gọi em.” Ngũ Hà vẫn luôn rất yên tĩnh đột nhiên dặn một câu.



“Ừ, chị biết rồi.” Lòng Lý Mộ Nhiên vô cùng ấm áp, nhẹ nhàng đáp lại rồi sau đó cắn răng đẩy cánh cửa cách âm dày và nặng kia ra.



Sự chú ý của cô vẫn dồn lên trên “người nọ”, thấy hắn cũng không có phản ứng quá kịch liệt mới thăm dò mà bước vào. Cánh cửa rạp chiếu phim sau lưng cô lặng yên không một tiếng động khép lại, nhưng cũng không ai phát hiện được.



Trong rạp tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc, còn có cảm giác ngột ngạt khiến người ta nghẹt thở, tựa như trong kia là một con mãnh thú hoang tàn tới từ thời kỳ hồng hoang. Lý Mộ Nhiên đi được hai bước, thì cảm thấy hai chân mình như nhũn ra, cô ngừng lại vịn vào lưng ghế dựa bên cạnh, thấp giọng gọi: “Chủ nhiệm.”