Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 254 : Thăm hỏi Quỷ Bệnh

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Mọi người trở nên trầm mặc. Bàn bạc hồi lâu, nhân vật bí ẩn kia giống như là ngày tận thế mà toàn thế giới đã từng xôn xao bàn tán, đó có thể là sự thật cũng có thể là giả, mà không quản là thật hay giả, bọn họ đều chẳng thể làm được gì, điều duy nhất có thể làm chính là cố gắng sống tiếp. Ai rồi cũng phải chết, kết quả này đã được quyết định từ lâu, thứ mà con người nắm giữ chỉ là quá trình giữa sống và chết này, trước tận thế đã như vậy, sau tận thế cũng chẳng hề thay đổi. Nguyên nhân xảy ra tận thế là gì kỳ thực không quan trọng. Có lẽ trong lòng bọn họ điều không cam lòng nhất chính là vận mệnh của mình bị điều khiển ở trong tay người khác, mà có bao giờ số mạng của loài người lại được nắm trên tay của chính mình đâu?



Mệnh của ta thuộc về ta chứ không thuộc về ông trời, riêng câu nói này bản thân nó đã là một trò cười. Dù sao, con người từ khi sinh ra đã không phải do chính mình có khả năng quyết định, cũng chẳng quyết định được sự sống chết của bản thân, chỉ có thể khổ sở giãy giụa trong ấy. Đương nhiên, nếu như con người không chịu trách nhiệm mà muốn tự sát, vậy thì cũng có thể xem như quyết định được cái chết của mình, chỉ có điều tự sát chính là vì bản thân bị vận mệnh chơi đùa mà mất đi dũng khí sống tiếp.



Cho nên, đứng trước sức mạnh tuyệt đối, đám người Trương Dịch kỳ thực không có lựa chọn nào khác ngoại trừ cố gắng sống sót, sống được khá hơn một chút cũng phải tận hết khả năng mà kéo dài thời gian ấy ra. Mà nếu như muốn làm được điều này thì cũng chỉ có thể không ngừng tăng cao thực lực của bản thân. Đương nhiên, khiến cho trái đất khôi phục hình dáng cũ, khiến cho mây trời trăng sao lại xuất hiện ở trên không, làm cho loài người có thể sinh sôi lâu dài, đây cũng sẽ trở thành mục tiêu mà bọn họ và thậm chí là hết thảy người may mắn còn sống nhất trí nỗ lực. Một đời người làm không được, vậy thì đời kế tiếp sẽ làm. Mà trong quá trình này, biết đâu được thật sự có một ngày nào đó con người sẽ đối diện được với nhân vật bí ẩn kia. Trừ khi trước lúc ấy, “Hắn” đã hủy diệt toàn bộ trái đất.



“Được rồi, ngày mai e là không nhàn rỗi đâu, hiện tại tất cả mọi người mau đi ngủ đi.” Qua hồi lâu, Trương Dịch đứng lên, xách ấm nước sôi bắt đầu thêm than đá vào bếp lò. Nếu đã xác định mọi người sẽ không sinh lòng tiêu cực bởi vì nhân vật bí ẩn kia, anh cũng sẽ không cần lo lắng thêm nữa. Điều gì nên tới tất nhiên sẽ tới, thản nhiên đối mặt là được.



Bởi vì thân ở nơi an toàn, Bùi Viễn bất giác lộ ra mặt tham ngủ của thiếu niên nên bỏ lỡ lần thảo luận cực kỳ ngắn gọn này, sau đó cũng không ai kể lại với cậu. Một là cảm thấy không cần thiết, dù sao chỉ là suy đoán, một nguyên nhân khác đó là vì hoàn toàn không muốn nói tới việc này. Dường như ai cũng có chút kiêng kỵ, tựa hồ chỉ cần nói đến nhiều một chút thì nó sẽ trở thành sự thực vậy. Tin tưởng không ai vui vẻ khi trên đỉnh đầu lại có một gã ngồi xổm nhàn hạ có thể quyết định sống chết vinh nhục của mình.



Đêm đó dường như rất ngắn nhưng dường như cũng rất dài. Ngắn là đối với đám Trương Dịch, tựa hồ mới vừa gối đầu nằm xuống thì trời đã sáng; lâu là đối với đám người Lý Mộ Nhiên, chuyện phát sinh nhiều lắm, có người thậm chí dạo một vòng giữa sự sống và cái chết. Trời còn chưa sáng rõ, Lý Mộ Nhiên rốt cục xuất hiện ở trong doanh trại, mang theo sáu đội viên chưa thức tỉnh. Tình huống bên kia rốt cục được thông báo kĩ càng, Vân Tắc cũng nhận được mệnh lệnh thu nạp tất cả mọi người, cố thủ doanh trại.



Một tháng qua những lương thực và nhu yếu phẩm thu thập được còn chưa kịp chuyển đến căn cứ Vân Châu, toàn bộ mới chỉ được tập hợp lại tại kho hàng mới xây trong thung lũng Hồ Lô, hoàn toàn có thể đáp ứng đủ cho đoàn xe tiêu hao nửa năm. Bọn họ tất nhiên sẽ không làm rùa rụt cổ nửa năm, nhưng tránh né làn sóng thú biến dị và zombie tản ra là chuyện nhất định phải làm, để tránh tạo thành thương vong không đáng.



Lý Mộ Nhiên trước tiên đi gặp Vân Tắc, chuyển đạt ý của Tống Nghiễn. Vốn Tống Nghiễn đã từng giao chuyện này cho Nam Thiệu, nhưng nếu Lý Mộ Nhiên đưa người trở về thì tiện thể làm luôn, dù sao Nam Thiệu cũng không vui vẻ lắm khi phải giao tiếp với người khác. Sau đó cô bèn ghé qua chỗ tiểu đội Dương Dương, hỏi thăm mọi người một chút và uyển chuyển từ chối đề nghị viện trợ. Dù sao đại đội ba đã bịt kín hết các lối vào bãi đậu xe dưới hầm rồi, thú biến dị sẽ tự tấn công nhau và không đồng tâm hiệp lực đối đầu với bọn họ như khi mới tới căn cứ Vân Châu nữa, cho nên tình huống xem như là tạm thời ổn định, không cần thiết lôi những người khác vào chuyện này.




“Anh Bệnh, phải làm sao mới giúp người hóa thú khôi phục bình thường?” Lý Mộ Nhiên vốn không có thời gian, cũng không chậm trễ nữa, trước tiên nói ra vấn đề của chính mình.



Quỷ Bệnh nhìn cô một cái, cái nhìn kia như là hiểu rõ tất cả mọi chuyện, khiến cho Lý Mộ Nhiên mất tự nhiên, bên tai càng không tự chủ được mà nóng bừng lên, sau đó gã mới chậm rãi mở miệng: “Không hẳn là không có chuyện tốt.” Nói xong câu đó, nghỉ ngơi chốc lát, gã mới tiếp tục.



“Người hóa thú nắm giữ trí tuệ con người mà lại dung hợp năng lực mạnh mẽ của thú biến dị, tốc độ tiến hóa năng lực còn vượt xa loài người.”



Gã lại bắt đầu nghỉ ngơi.



Bùi Viễn nghe mà trong mắt hiện lên đủ nghi vấn, cậu muốn mở miệng nói chuyện, lại bị Thạch Bằng Tam bên cạnh ngăn lại. Rất rõ ràng, Quỷ Bệnh còn chưa nói hết.



“Hóa thú sơ cấp nhất có thể tùy ý chuyển đổi giữa người và thú.” Qua một hồi lâu, Quỷ Bệnh rốt cục liền lên tiếng. Hắn liếc nhìn có nửa tấm kiến mặt Nam Thiệu, “Anh ta, cả Tống Nghiễn nữa, đều vẫn chưa tính là người hóa thú. Còn kém xa.”



Nam Thiệu nhìn lại gã, trong mắt lóe ra tia hung tàn, mà rất nhanh bèn tiêu tan không còn hình bóng.



“Muốn trở thành người hóa thú, ngoại trừ hợp làm một thể với thú biến dị, điểm mấu chốt nhất chính là đối kháng giữa thú tính và nhân tính.” Nói đến đây, Quỷ Bệnh chậm rãi nhắm mắt lại, một lúc lâu sau gã mới nói tiếp: “Nhân tính thắng, thú hóa người; thú tính thắng, người hóa thú. Người khác không giúp được.”