Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 255 : Quỷ Bệnh nói thẳng

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Mọi người nghe mà như hiểu như không, thật giống như tứ thiền tám định trong thiền môn vậy, vừa nghe thì đều sáng tỏ, mà lúc chân chính nghĩ nên làm gì đến thì kỳ thực vẫn rất hồ đồ. Chỉ có Nam Thiệu từng tự mình lĩnh hội mới lộ ra vẻ suy tư.



“Theo như lời anh nói thì ngoại trừ Nam Thiệu và Tống Nghiễn, có phải là còn những người khác cũng xuất hiện tình trạng dị hóa?” Mở miệng hỏi chính là Từ Tịnh, cô mẫn cảm mà lấy ra được ý này từ lời của Quỷ Bệnh.



Mí mắt Quỷ Bệnh chẳng buồn nhấc, chỉ khẽ ừ một tiếng.



Nghe đến đó, trên mặt mọi người đều lộ ra vẻ thở phào nhẹ nhõm, nếu là như vậy, Nam Thiệu và Tống Nghiễn sẽ không bị coi là quái vật, hơn nữa đối với zombie và thú biến dị tiến hóa, con người cũng không xem như là chẳng có biện pháp gì nữa.



Tựa hồ biết được ý nghĩ trong lòng bọn họ, Quỷ Bệnh trầm ngâm mấy giây, cảm thấy vẫn cần phải nhắc nhở một câu: “Người phát sinh dị hóa nếu như áp chế không nổi thú tính, có thể sẽ ác độc hơn cả thây ma và thú biến dị.”



Chẳng qua mấy người cũng không quá coi trọng vấn đề này, dù sao bọn họ vẫn chưa gặp người dị thú hóa nào khác ngoại trừ Nam Thiệu và Tống Nghiễn, mà hai người bọn họ ít nhất cho đến bây giờ đều không thương tổn đồng loại. Thậm chí Nam Thiệu đã từng bị người sống sót xa lạ xem là thú biến dị và quái vật mà tấn công nhưng hắn vẫn không hại người. Vì vậy, bọn họ theo bản năng lạc quan mà cho rằng nhân tính áp chế lại thú tính cũng không phải chuyện khó, lo lắng đối với hai người tự nhiên giảm đi không ít.



“Còn có một việc muốn được thỉnh giáo anh.” Trương Dịch kể lại cảm giác tối hôm qua của Nam Thiệu cùng với chuyện xảy ra ở căn cứ Vân Châu, sau đó chú ý tới trên mặt Quỷ Bệnh không lộ ra chút bất ngờ nào, lòng anh hơi hơi trầm xuống, nhưng vẫn hỏi ra vấn đề của bản thân. “Xin hỏi anh có biết là nguyên nhân gì hay không?”



“Xì! Coi anh ta là thần tiên à? Vấn đề thế này mà cũng hỏi, không bằng anh hỏi thẳng nguyên nhân tận thế luôn đi!” Một giọng nói đầy trêu tức đột nhiên vang lên, mang theo ý phản đối hết sức rõ ràng.



Mọi người theo tiếng nhìn qua, đã thấy Lãnh Phong Trần không biết xuất hiện ở trong sảnh tự bao giờ, hai tay anh ta đang ôm ngực dựa vào trên tường, lạnh nhạt mà châm chọc nhìn bọn họ. Vẻ mặt đó giống như là đang đối diện với một đám bệnh thần kinh.



Nhìn thấy là anh ta, tay Nam Thiệu vốn đang đặt trên gối ngồi suy tư lời Quỷ Bệnh nói bỗng nhiên nắm chặt thành quyền, gân xanh trên mu bàn tay tăng vọt, có điều sau một khắc, tay Trương Dịch đã trùm lên quả đấm của hắn, nhẹ nhàng nắm chặt, sau đó anh cũng không để ý tới người kia, chỉ là nhìn Quỷ Bệnh. Trước chưa từng đối diện trò chuyện với Quỷ Bệnh như vậy bao giờ, cho nên từ trong miệng Lý Mộ Nhiên nghe được những câu gã nói kia, theo bản năng anh bèn cảm thấy thần kinh người kia không bình thường, mãi tới bây giờ Trương Dịch mới phát hiện, chỉ cần Quỷ Bệnh chịu mở miệng, người nghe sẽ bất tri bất giác suy tư mỗi một câu nói của gã. Lý trí sẽ cảm thấy hoang đường không thể tin, mà trên thực tế trong tiềm thức lại nghiêm túc suy ngẫm theo như lời gã nói. Chẳng trách lúc trước Lý Mộ Nhiên xoắn xuýt như vậy.
Nói cho cùng thì đó chính là một sự tồn tại chí cao vĩnh viễn cũng đánh bại không được, không khác lắm với suy đoán tối hôm qua của mọi người. Đám Trương Dịch bởi vì có chuẩn bị tâm lý, tuy rằng cảm thấy ngột ngạt nhưng còn trong phạm vi chịu đựng. Bùi Viễn không tham gia cuộc thảo luận đêm khuya nhưng cũng không biểu hiện ra bất kỳ tuyệt vọng ủ rũ nào, ngược lại là trên mặt càng lúc càng hưng phấn, hiển nhiên là thích nghe truyện tu chân kiếm hiệp, không ý thức được tính chân thực và mức độ nghiêm trọng của việc này.



“Lúc nào thì hắn lại chú ý tới nơi này lần thứ hai? Hắn sẽ không giết sạch hết tất cả loài người chứ?” Trương Dịch mở miệng lần nữa, hỏi ra vấn đề làm cho tất cả mọi người đều bất an. Dù sao dựa theo lời Quỷ Bệnh giải thích, vị “Thần” kia nếu muốn hủy diệt nhân loại thì cũng chỉ là chuyện trong nháy mắt.



“Không biết.” Quỷ Bệnh lắc đầu, “E rằng ngay hôm nay, e rằng mấy ngàn, mấy trăm ngàn năm sau… Trong các người sẽ có người cảm giác được.” Nói tới đây, sắc mặt gã tựa hồ xám trắng hơn trước, gã uể oải mệt mỏi nói: “Các người mau đi thôi, tôi mệt rồi. Sau này tôi sẽ tìm mọi người.” Về phần loài người liệu có bị hủy diệt hay không, hiển nhiên là gã không muốn trả lời nữa.



Không chờ mọi người đi, gã đã nằm trở lại, nhắm chặt hai mắt, hô hấp thoáng qua trở nên như có như không. Mọi người không có cách nào đành phải rời đi, thuận tiện mang tới mấy đứa trẻ đã tỉnh dậy đi ăn sáng. Điều duy nhất đáng giá an ủi chính là câu nói sau cùng của Quỷ Bệnh làm cho bọn họ biết họ còn có cơ hội trò chuyện như ngày hôm nay. Chẳng qua lời ấy cũng khiến trong lòng bọn họ dâng lên cảm giác cực kỳ vi diệu, tựa hồ tương lai còn có chuyện gì bất ngờ đang chờ bọn họ.



Lãnh Phong Trần đang nghe vô cùng hào hứng, không ngờ tới đề tài lại dừng bất chợt như vậy, tính anh ta vốn càn quấy quen rồi, nào có chịu được, chờ mọi người vừa đi khỏi, anh bèn tiến tới trước ghế sô pha mà Quỷ Bệnh nằm, lớn tiếng nói: “Này, đừng giả bộ ngủ, dậy nào, chúng ta tâm sự… Hey, tâm sự về chỗ Thần Vực mà anh nói nhé.” Thật sự là anh ta cảm thấy hứng thú với cái nơi bí ẩn kia vô cùng.



Quỷ Bệnh hệt như đã hoàn toàn ngủ như chết, một chút phản ứng cũng không có. Ngược lại thì con mắt trắng đen rõ ràng của Đại Thanh lộ ra vẻ tức giận, há mồm cắn về hướng Lãnh Phong Trần.



Lãnh Phong Trần vội lủi người, dễ dàng tránh né, chẳng quên bĩu môi nói: “Mày không cho tao quấy rối anh ta hả, tao cứ muốn phiền đấy, ai bảo anh ta khiến tao tò mò?” Nói xong lại định vươn tay ra túm Quỷ Bệnh.



Ầm! Một giây sau Lãnh Phong Trần phát hiện mình bay ra khỏi gian nhà, ngã sấp mặt vào trong tuyết, toàn bộ quá trình, anh ta chưa kịp phản ứng chút nào. Đây là chuyện mà từ sau khi anh ta tu luyện võ học gia truyền bắt đầu có thành tựu thì chẳng còn xuất hiện nữa, thế nên anh không khỏi choáng váng, cứ thế ngồi ngơ ngẩn ở trong tuyết, một khắc sau mới giật mình nhìn lại trong phòng.



“Còn dám chạm vào ta, chết!” Vốn Quỷ Bệnh đã ngủ thiếp đi chợt mở mắt ra, vẫn duy trì tư thế nằm ngủ, ngữ khí cứng nhắc khuyết thiếu tình cảm. Nói xong gã lại nhắm chặt hai mắt, chỉ có điều sắc mặt tựa hồ kém hơn nhiều.



Dưới cái lạnh âm mười mấy độ, Lãnh Phong Trần tự dưng chảy mồ hôi lạnh khắp cả người.