Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 256 : Chuyện ở Dung Hà
Ngày đăng: 09:54 18/04/20
Edit: Yến phi Ly
Lý Mộ Nhiên đang gấp gáp trở về trung tâm thương mại nơi đại đội ba ẩn thân để báo lại chuyện liên quan tới dị thú hóa cho Tống Nghiễn, cũng tiện thể mang theo vài người, cho nên ra khỏi chỗ Quỷ Bệnh, cô bèn nói tạm biệt với nhóm Trương Dịch sau đó vội vã rời đi, còn những người khác thì quay lại nơi ở của mình.
Lúc này trời đã hoàn toàn sáng rõ, chỉ có điều không trung vẫn bị che lấp bởi tầng mây dày đặc mờ mịt khiến người ta như đang nằm ở nơi u minh tăm tối. Chưa có tuyết rơi mà trên đất tuyết đọng vẫn có thể dễ dàng ngập tới đầu gối.
“Ba Bí đỏ ơi, Ú Ú đi đâu rồi ạ?” Nắm bàn tay Trương Dịch, Trương Duệ Dương chậm rãi bước từng bước mà đạp lên tuyết đi về phía trước, ngửa đầu nhìn về phía Nam Thiệu đặt câu hỏi. Rất hiển nhiên Đại Thanh tuy rằng có thể tạm thời hấp dẫn lực chú ý của nhóc con nhưng chân chính làm cho nhóc quan tâm vẫn là người bạn nhỏ nhát gan nhưng vẫn hết lòng bảo vệ, đồng cam cộng khổ với nhóc.
“Ở gần đây thôi…” Nam Thiệu dừng mấy giây rồi bổ sung thêm một câu: “Nó đi chơi rồi.” Dù sao hắn cũng không muốn làm cho đứa nhỏ lo lắng. Hắn đang bắt đầu nghĩ có nên gọi con côn trùng dốt nát kia trở về hay không thì lại nghe Ngô Tử Nhiên nhanh miệng không chút lưu tình nói ra sự thật.
“Cháu cảm thấy nhóc quỷ Ú Ú đó nhất định là sợ Đại Thanh cho nên chạy trốn rồi. Ngày hôm qua sau khi Đại Thanh tới thì đã không thấy tăm hơi Ú Ú đâu nữa.” Bé gái cố sức mà rút chân ra khỏi tuyết, vừa cởi ủng dốc hết tuyết rớt vào bên trong ra vừa khẳng định vô cùng chắc nịch. Còn không quên từ chối Thạch Bằng Tam thấy bé quá vất vả mà định bế bé lên, “Cảm ơn chú Thach Tam, cháu sắp mười hai tuổi rồi không thể để người lớn bế nữa. Lý Viễn Trác sẽ cười cháu.”
Lý Viễn Trác đang vùi đầu vật lộn với tuyết đọng khó giải thích được ngẩng đầu lên, mắc mớ gì đến tui vậy?
Bé gái chỉ mới hơn hai tuổi được Cục thịt Trần cho ngồi trên vai, ba đứa nhóc còn lại đều tự mình bước đi. Kể cả Trương Duệ Dương tuổi còn nhỏ thì Trương Dịch cũng không bế nhóc, nếu như sau này thời tiết đều là như vậy thì bọn nhỏ nhất định phải tập làm quen từ sớm.
“Anh Đại Thanh ngầu như vậy sao phải sợ nha?” Trương Duệ Dương hoàn toàn không hiểu.
“Bởi vì nó là thú cưỡi của chú Quỷ Bệnh mà. Ú Ú sợ chú Quỷ Bệnh nhất định cũng sẽ sợ thú cưỡi của chú ấy.” Ngô Tử Nhiên nói như thể đây là chuyện đương nhiên.
“Ú Ú sợ sợ… Hì hì…” Bé gái Vũ Lam mặc như cục bông tròn nghe thấy họ nói chuyện, dùng cái tay nhỏ đã được bọc kín trong bao tay vỗ vỗ đầu Cục thịt Trần đầu, hai cái chân bé xíu đung đưa vui vẻ, cũng không biết tại sao lại hưng phấn như vậy.
“Đội ngũ của chúng ta trốn ở Dung Hà tứ cố vô thân, có thể chống đỡ trong tận thế bao lâu?” Nam Thiệu nói.
Vấn đề này vừa gợi ra, tất cả mọi người đều trầm mặc.
Lúc trước bọn họ không chịu được cơ chế bóc lột phân biệt đối xử của Bác Vệ nên lựa chọn rời đi, sau đó muốn tự mình thành lập một nơi an cư. Nếu như bọn họ vẫn luôn ở tại Dung Hà, có lẽ còn không ôm thêm ý tưởng gì, thế nhưng từ sau khi rời khỏi Dung Hà, một đường trải qua bao nguy hiểm, thêm vào chuyện quái dị xảy ra ở căn cứ Vân Châu và lời mà Quỷ Bệnh nói, mỗi một thứ đều làm cho bọn họ nhận thức rõ ràng, ở tại tận thế chỉ mang theo mấy chục người mà muốn tự lập một vùng an ổn để sinh hoạt thì sẽ buồn cười nhường nào. Đặc biệt là đội ngũ của bọn họ chủ yếu là người già yếu và chưa thức tỉnh.
“Ý của cậu là?” Thạch Bằng Tam không khỏi nhăn chặt mày, hỏi.
Tay Nam Thiệu ôm lấy eo Trương Dịch, nhún nhún vai, thờ ơ nói: “Tôi không có bất kỳ ý định gì. A Dịch muốn làm sao thì tôi sẽ làm như thế.”
Thạch Bằng Tam thật sự câm nín. Người đàn ông này rõ ràng có trí khôn, có thủ đoạn, càng có thực lực, ấy nhưng lại cố tình không để ý gì cả, chỉ một lòng làm ông chồng tam tòng tứ đức, cũng coi như là kỳ lạ. May là Trương Dịch không phải kẻ hồ đồ, bằng không khó nói sẽ làm ra bao nhiêu tai họa khiến người ta sợ hãi.
“Chúng ta không thể quay lại căn cứ Bác Vệ.” Trương Dịch không hề hay biết gì, vừa suy tư vừa nói, thân thể theo bản năng mà dựa vào lưng ghế sô pha, kết quả Nam Thiệu khẽ động, anh bèn trực tiếp rơi vào trong lồng ngực của hắn. Trương Dịch có chuyện trong lòng, lại sớm quen với những cử chỉ thân mật của Nam Thiệu nên cũng chẳng phát hiện có gì không đúng, chỉ tiếp tục nói: “Căn cứ Vân Châu quá xa, trên đường sẽ rất nguy hiểm, mọi người không nhất định sẽ đồng ý tới đây. Hơn nữa vị trí địa lý của căn cứ Vân Châu thực sự không an toàn, lần sau nếu lại bị bao vây, chỉ e sẽ chẳng có ai tới cứu chúng ta.”
“Thật ra tôi có một ý này.” Từ Tịnh lau mồ hôi đi ra khỏi phòng, không chờ mọi người hỏi, đã tự mình nói tiếp: “Đoàn xe của cậu Tống không thể vĩnh viễn trú đóng ở thung lũng Hồ Lô này, ở đây quá hẹp. Bọn họ hẳn sẽ muốn tìm nơi đặt chân, không bằng khuyên bọn họ đi Dung Hà.”
“Nghe Mộ Nhiên nói, bọn họ chuẩn bị đi biên giới Tây Bắc.” Đâu phải Trương Dịch chưa từng xuất hiện suy nghĩ này, mà vì Lý Mộ Nhiên từng nói về mục đích của đoàn xe cho nên anh rất nhanh bèn bỏ qua.
“Không chừng chúng ta có thể thử xem.” Nếu như đoàn xe của Tống Nghiễn cũng đi Dung Hà, dùng thực lực của bọn họ, an toàn của Dung Hà sẽ có bảo đảm. Hơn nữa hợp tác lâu như vậy, đối với đoàn xe có kỷ luật nghiêm ngặt công minh mà lại không kỳ thị người thường, Thạch Bằng Tam vẫn rất có thiện cảm, nghe đến đề nghị này, tinh thần anh không khỏi rung lên.