Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 26 : Gặp lại Trịnh Côn

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Beta: Minh Lan



“Tiểu Trần nói cậu có vẻ ổn lắm… Không có việc gì thì tốt rồi.” Trương Dịch thả lỏng, giải thích cho hắn.



Nam Thiệu lúc này mới biết hóa ra là mọi người đang lo lắng cho hắn, trong lòng không khỏi ấm áp, cười bảo “Vừa rồi thật sự thiếu chút nữa gặp chuyện không may.” Sau đó liền kể lại ảnh hưởng của viên đá đen cùng với biến hóa khi hấp thu tinh hạch, cuối cùng nói “Hiện tại tôi không xác định rõ được tạo thành loại phát triển này rốt cuộc là tác dụng của viên đá hay là hiệu quả tu luyện sau khi dị năng dùng hết.”



Cục thịt Trần nghe được ánh mắt tỏa sáng, chờ hắn nói xong lập tức mở miệng “Anh Thiệu, để em thử xem.” Kỳ thật ấn theo tuổi chính xác, y lớn hơn Nam Thiệu hai, ba tuổi, thế nhưng khí thế Nam Thiệu so với y lại cao hơn nhiều lắm, y gọi một tiếng ‘anh’ cũng không thấy lỗ chút nào.



Nam Thiệu vốn cũng muốn để y và Lý Mộ Nhiên giúp nghiệm chứng, nghe vậy lập tức liền đứng dậy đưa viên đá vào trong tay y. Nhưng mà cục thịt Trần nắm nửa ngày, mặt nghẹn phát đỏ mà một chút phản ứng cũng không có, cuối cùng chỉ có thể bất mãn mở mắt ra “Em là người biến dị chắc là vô dụng rồi, để Mộ Nhiên thử xem sao.” Vừa nói vừa lớn tiếng gọi Lý Mộ Nhiên ra.



Lý Mộ Nhiên đi ra từ trong phòng ngủ, trước đó đã nghe rõ đối thoại của họ, lúc này cũng không giả bộ không biết, trực tiếp cầm lấy viên đá trong tay cục thịt Trần, khoanh chân ngồi xuống ngay tại chỗ. Ước chừng nửa giờ, cô mở mắt trả lại viên đá cho Nam Thiệu “Không có tác dụng.” Sau đó lại bổ sung một câu “Dị năng không bị hút vào.” Cô chỉ khi hấp thu tinh hạch mới cảm giác được trong cơ thể có dị năng tồn tại, điều động khá chậm chạp nên mới mất thời gian dài như vậy. Đáng tiếc dị năng của cô vừa chạm đến viên đá kia liền bị bắn trở về, hoàn toàn không có cảm giác ‘gặp gỡ’ cái động sâu như Nam Thiệu.



“Trước mắt xem ra chỉ hữu dụng với dị năng của cậu.” Trầm mặc một lát Trương Dịch kết luận, sau đó vươn tay vỗ bả vai Nam Thiệu “Tự mình cẩn thận, thà rằng chậm một chút, đừng quá nóng vội, hết thảy lấy an toàn làm chủ.”




“Thay vì cứ mãi bất an không bằng ra tay trước.” Ánh mắt Nam Thiệu dừng ở một nơi xa xăm nào đó, nói ra lời lãnh khốc vô cùng. Hắn xưa nay đã như vậy, ai dám nghĩ cách đụng đến hắn, hắn nhất định sẽ hoàn trả gấp bội.



Lý Mộ Nhiên ngẩng đầu lên, Trương Dịch thật lâu không đáp lại. Bọn họ đương nhiên biết biện pháp giải quyết tốt nhất là gì, có điều đấu tranh trong tận thế nửa năm tuy rằng thấy qua không ít ví dụ đồng loại tương tàn, chính mình cũng từng bị hại qua, nhưng bọn họ lại chưa từng nghĩ tới có một ngày phải tự tay giết người. Đáng tiếc có những chuyện không phải mình không muốn làm, là có thể không làm.



“Giải quyết Trịnh Côn là đủ rồi.” Thời điểm trước mặt bắt đầu xuất hiện zombie, Trương Dịch rốt cuộc mở miệng, anh thủy chung không muốn trên tay dính quá nhiều máu của đồng loại.



“Còn có cái tên đâm thọc kia.” Nam Thiệu thực bình tĩnh nói, ngón cái khẽ vuốt hai cái lên vỏ đường đao. Hắn chưa từng giết người thế nhưng cũng không ngại bởi vậy mà mở ra tiền lệ.



Trương Dịch trầm mặc xem như đồng ý.



Lý Mộ Nhiên đột nhiên lên tiếng “Thêm cả em vào nữa.” Chuyện này cũng liên lụy đến cô, cô không thể không đếm xỉa.



Nam Thiệu nhìn về phía cô, khóe môi lộ ra mỉm cười “Em gái khá lắm!” Dứt lời rút ra đường đao, đi trước làm gương xông về phía đám zombie đang bổ nhào tới.