Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 27 : Thanh niên bí ẩn

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Edit: Dật Phong



Beta: Yến Phi Ly



Đường lớn vào thành đã được dọn qua, tất cả xe trên đường đều bị kéo sang ven đường, khoảng trống ở giữa tạo thành lối nhỏ đủ cho một chiếc xe chạy qua, thế nhưng dù có là người dị năng thì bình thường cũng không dám trực tiếp lái xe vào trấn, bởi đường trong trấn còn chưa có ai dám đi thanh lý, lái xe trở về lỡ bị chặn lại thì chỉ có nước chết. Các lãnh đạo cấp cao của thị trấn Vọng Dương đang lên kế hoạch khơi thông con đường vào trấn này, rồi sau đó sẽ khơi thông toàn bộ thị trấn, đến lúc đó rất nhiều đồ tìm được có thể trực tiếp lái xe chở ra, nói không chừng còn có thể hoàn toàn kiểm soát thị trấn. Mà trước đó, người có thể tiến vào nội thành tự nhiên sẽ có thể thu được nhiều thứ tốt hơn, cho nên người dị năng có năng lực đều đặt mục tiêu tới mấy khu buôn bán ở trung tâm, về phần những địa điểm khác xung quanh đều đã có người ghé qua, chẳng mấy ai để ý.



Nơi ba người Nam Thiệu muốn đi không tính là vùng ngoại ô, thế nhưng cũng không vào sâu nội thành, chỉ là trên đường tùy thời đều sẽ nhìn thấy xe hỏng bị bỏ lại, zombie lượn lờ cùng với xác người chết. Hai bên đường thỉnh thoảng xuất hiện cửa hàng, tiệm cơm đã bị thu dọn sạch sẽ, bàn ghế lăn lóc, mảnh kính vỡ phản xạ ánh nắng chói mắt giống như kim cương.



Nam Thiệu đi đầu, Trương Dịch bên trái, Lý Mộ Nhiên bên phải, ba người từng bước tiến về phía trước, nếu nhìn thấy zombie chỉ cần số lượng không nhiều liền lập tức giết sạch. Đương nhiên không giết hết cũng không được, bởi vì nếu để sót sẽ dễ khiến họ lọt vào vòng vây, trước mặt sau lưng đều là địch. Thế nhưng nếu cứ tiếp tục như vậy thời gian đào tinh hạch sẽ không đủ, chung quy bọn họ không có năng lực đánh nhanh diệt gọn như người dị năng.



“Vào khu nhà, kéo theo thi thể.” Nam Thiệu quyết đoán nói. Đường đao trong tay càng dùng càng thuận tay, một đao có thể dễ dàng chém rời đầu zombie. Hắn phát hiện thể lực của bản thân tốt hơn trước đây không chỉ gấp đôi, thân thủ cũng càng linh hoạt, hiểu đây là do dị năng tăng lên, vì thế liền nghĩ cho dù có là dị năng vứt đi thì cũng vẫn có chút tác dụng.



Trương Dịch và Lý Mộ Nhiên không phải lần đầu đối mặt với zombie, vừa nghe liền hiểu ý hắn, nếu không có zombie từ nơi khác bị hấp dẫn lại đây, bọn họ sẽ có đủ thời gian chém giết những con kéo đến cửa khu nhà lầu, như vậy không chỉ có thể dùng mùi hôi thối của chúng át đi mùi trên người bọn họ mà còn có đủ thời gian thu thập tinh hạch. Đương nhiên, nếu hấp dẫn zombie nơi khác tới vậy chỉ có thể từ bỏ tinh hạch mà thôi.



Lúc trước ba người đã hợp tác qua, lúc này càng ăn ý mười phần, giữa sự trầm mặc chỉ nghe tiếng đao chém cuốc bổ, rất nhanh liền thấy khu nhà lầu. Loại nhà này cao bảy tầng, bên ngoài ốp gạch men đỏ, cửa cầu thang tầng một là cửa chống trộm, toàn bộ đều đóng chặt nên không rõ đã có người đến qua hay chưa.



Zombie trong khu nhà nghe được động tĩnh tụ tập lại đây, số lượng không ít, Trương Dịch không dám trì hoãn, nhanh chóng cầm sợi thép nhỏ luôn mang trong người bắt đầu mở cửa, Lý Mộ Nhiên canh giữ bên cạnh cảnh giới, Nam Thiệu thừa dịp này xử lí mấy con zombie tương đối gần Lý Mộ Nhiên, cắt rời đầu rồi nắm trong tay, khi chém tới con thứ ba thì Trương Dịch đã mở được cửa, bọn họ nhanh chóng đi vào, rầm một tiếng đóng chặt cửa.



Bên trong hành lang không có zombie, ba người lên đến tầng thứ nhất, cửa các phòng hai bên đều đóng chặt, Nam Thiệu ném đống đầu xuống đất, cười nói với Trương Dịch “Đường đao này tuy dùng tốt, đáng tiếc không dám mang đầu đã cắt xuống trên người, nó biết cắn người.” Vừa nói vừa cầm khảm đao của Trương Dịch ngồi xổm xuống lấy tinh hạch. Thật sự không phải hắn quá mức keo kiệt chỉ vài viên tinh hạch mà cũng không bỏ qua, mà bởi vì hắn tu luyện tốn tinh hạch hơn người khác rất nhiều, đương nhiên hắn muốn lấy về thêm một chút.



Trương Dịch gõ cửa phòng trộm của căn phòng bên trái, đợi một lát bên trong không có tiếng vang, lại gõ hai lần, vẫn thấy như thế mới khom lưng mở cửa ra, cùng lúc đó cũng trả lời Nam Thiệu “Muốn lấy tinh hạch cũng đơn giản thôi, đợi lát nữa chúng ta nghĩ biện pháp để zombie tiến vào từng chút, sau đó vào một con ta giết một con.” Trong khi nói chuyện, cửa phòng trộm trong hành lang bị zombie tụ tập tới đập vang oành oành, có điều cửa cũng khá chắc chắn, xem ra trong khoảng thời gian ngắn sẽ không hỏng được.
“Chúng ta có thể tìm trong các nhà khác…” Trương Dịch nói, đối với Nam Thiệu trong lòng anh kỳ thật có chút áy náy, bởi vì anh suy nghĩ không chu toàn, thiếu chút nữa tạo thành đại họa. Chỉ là giải thích thì cũng đã muộn, không bằng nghĩ biện pháp bồi thường.



“Vài zombie đang lên đây!” Lý Mộ Nhiên bỗng nhiên trừng lớn mắt chỉ vào phía cửa đang mở rộng, thần sắc kinh hoảng kêu lên.



Trương Dịch và Nam Thiệu theo tiếng nói nhìn lại, quả nhiên thấy trên cầu thang lộ ra thân ảnh một zombie chậm chạp bò lên, đều không quá cả kinh, lập tức đoán được vì người thanh niên kia rời đi nên đám zombie này mới có thể tiến vào.



“Đi mau, lên sân thượng!” Bất chấp mọi thứ khác, Trương Dịch gọi. Dứt lời, để Nam Thiệu không có vũ khí sát thương chạy trước, Lý Mộ Nhiên thứ hai còn anh đi cuối.



May mắn zombie hành động chậm chạp, sau khi chạy hai tầng liền bị bọn họ cắt đuôi. Lối đi thông lên sân thượng ở tầng bảy bị một cửa sắt ngăn lại, Trương Dịch đi qua, nhoay nhoáy một chút đã mở được khóa, ba người đi qua lập tức khóa lại mới thả lỏng một chút.



Một đường chạy này chân Trương Dịch lại bắt đầu đau, chỉ có thể ngồi xuống tạm nghỉ. Lý Mộ Nhiên tuy thức tỉnh dị năng nhưng thể lực vẫn kém đàn ông bình thường, lúc này cũng thở hồng hộc ngồi xuống. Chỉ có Nam Thiệu ở trên sân thượng dạo một vòng, nhìn các cửa thông hành lang khác có khóa hay không, lại dò xét một chút tình huống dưới lầu.



“Dưới lầu đại khái có năm sáu mươi con, còn có zombie từ nơi khác đang tụ tập lại đây nhưng không nhiều.” Hắn trở lại bên cạnh hai người, ngồi xuống nói tiếp “Trong hành lang khả năng cũng có mấy chục. Nếu muốn trốn chỉ có thể từ rút từ hành lang khác nhưng tôi đề nghị luyện tập chém giết zombie ở chỗ này, được không?” Nói đến đây, ánh mắt hắn híp lại, trong đó có sát khí nói không nên lời, hiển nhiên chuyện vũ khí bị đoạt khiến hắn rốt cuộc không muốn lại cho qua.



Trương Dịch buông mi suy nghĩ một lát liền gật đầu đồng ý. Về phần Lý Mộ Nhiên, trước sau như một không có ý kiến. Ba người nhanh chóng thương lượng đối sách, cuối cùng trước khi zombie trèo đến Trương Dịch mở ra một cửa sắt, nhưng không phải chỗ bọn họ đi lên mà là một cánh cửa nhỏ ở cuối, để lỡ như không chống đỡ được thì có thể nhanh chóng rời đi. Tin rằng, bên kia cho dù có zombie trèo lên cũng sẽ không quá nhiều, bọn họ có thể dễ dàng giải quyết.



“Ba người chúng ta thay phiên nghỉ ngơi, vũ khí cũng thay nhau dùng.” Trương Dịch nhìn thoáng qua đám zombie đã bổ nhào vào trên cửa sắt hướng về phía bọn họ thở hà hà chảy dãi “Nam Thiệu, cậu đầu tiên.” Vừa nói vừa cầm khảm đao trong tay lật lại, đưa chuôi đao qua. Chân anh đang đau, không nhất thiết phải thể hiện.



Nam Thiệu tiếp nhận, đi tới phía cửa sắt, tay phải giơ lên, ánh đao phản chiếu ánh nắng lóe ra một độ cong chói mắt, móng vuốt zombie vươn đến lập tức rơi xuống đất, sau đó thân đao xuyên qua khe hở lan can sắt, từ cao chém xuống, zombie kia thế nhưng giống như củi gỗ bị một đao chém thành hai nửa.