Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 288 : Người dị hóa (4)

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Đường từ Trung Châu tới Tây Bắc phải trải qua Tần Châu, Bách Hiệp, Hoang Châu, Hoang Châu sẽ đi qua vùng biên giới, nơi giáp ranh với nhiều quốc gia. Tần Châu thì còn đỡ, nơi này kinh tế phát triển cùng với lượng nhân khẩu mặc dù không chiếm hàng đầu trong nước nhưng cũng nằm ở mức trung bình khá. Bách Hiệp và Hoang Châu thì lại khác, bởi vì khí hậu lạnh lẽo, đất đai cằn cỗi lại có nhiều hoang mạc hoang vu cho nên rất hoang vắng. Bất kể là phát triển kinh tế hay là văn hóa giáo dục đều nằm ở tuyến cuối, dù cho những năm qua quốc gia đã gia tăng trợ giúp nhưng chênh lệch giữa nơi này với những tỉnh khác vẫn còn rất cách xa. Chẳng qua là sau khi tận thế giáng xuống loại chênh lệch ấy sẽ rất khó nói là tốt hay không tốt.



Mục tiêu của Quỷ Bệnh rốt cuộc ở nơi nào thì không ai biết, mọi người chỉ có thể thẳng tiến về phía tây, một mực mà đi.



Trên đường thực vật hung tàn chặn đường, thú dữ đuổi giết, chiến đấu không ngớt khiến người ta không khỏi nhớ tới vị hòa thượng nào đó đi về hướng tây thỉnh kinh. Vì vậy đám trẻ nhỏ có phúc được nghe kể chuyện, suốt chặng đường tẻ nhạt nghe được tích xưa về một con khỉ coi trời bằng vung. Tuy rằng có người đã từng nghe qua thậm chí xem cả bản hoạt hình lẫn phim truyền hình, nhưng là giờ đây được nghe một lần vẫn cứ vui vẻ như cũ, đặc biệt là vào thời khắc như thế này.



Người kể chuyện là Trương Dịch. Anh rất muốn trong điều kiện tiên quyết là bảo đảm sinh tồn mà vẫn có thể tận hết khả năng giúp cho con trai vui vẻ nhiều hơn, cho dù là nửa câu chuyện hay một bức tranh nhỏ.



“Tảng đá sao lại sinh ra khỉ vậy ha?”



“Tại sao Bồ đề tổ sư không cho Tôn Ngộ Không xưng là đồ đệ của ông ấy nhỉ?”



“Chăn ngựa không tốt sao? Có thể cưỡi ngựa thật là đẹp trai nha… Nhong nhong nhong!”



“Tôn Ngộ Không…”



Lúc Trương Duệ Dương nghe kể chuyện có không ít điều muốn hỏi, Cát A Y ngồi nghe ké nhìn Trương Dịch kiên trì trả lời, nhất thời muốn mạnh mẽ đánh cho Trương Duệ Dương ngậm miệng lại, khiến cho thằng bé ngốc kia không dùng các loại vấn đề ngớ ngẩn để cắt ngang câu chuyện đặc sắc nữa. Nhất thời cậu nhóc bèn không nhịn được ảo tưởng, giả như Trương Dịch là ba của mình thì tốt biết bao. Nghĩ tới đây, vẻ mặt cậu nhóc đột nhiên trở nên dữ tợn, bởi vì chợt nhớ tới mình bị cha mẹ vứt bỏ, cho nên cảm thấy mình còn ôm ảo tưởng về bọn họ thì rất không đáng được tha thứ.



“Phía trước có một thôn nhỏ, bên trong có không ít người sống sót.” Ngay lúc này, Lý Mộ Nhiên đột nhiên mở miệng, sau đó lại bổ sung: “Hơn 30km nữa là tới.”



Tinh thần mọi người trên xe không khỏi rung lên, ngay cả đám trẻ nhỏ cũng mất luôn tâm tư nghe kể chuyện, biết rõ ràng là chẳng thể nhìn thấy được gì nhưng vẫn dồn dập ngó ra bên ngoài cửa sổ.
Dịch (易): Nhật (日) và Nguyệt (月).



Lời giới thiệu này của anh có hơi đột ngột, khiến cho Nam Thiệu trực tiếp ngây ngốc. Tuy rằng quan hệ của hai người đã công khai trong đoàn xe, thế nhưng giới thiệu trịnh trọng như vậy trước mặt người xa lạ lại vẫn là lần đầu tiên. Nhất thời hắn không nói rõ được trong lòng là cảm giác gì, chua xót nhiều hơn hay ngọt ngào nhiều hơn, hay hoặc là được yêu thương mà kinh sợ. Thành ra hắn lại quên sạch luôn hết thảy xung quanh, chẳng phản ứng hay chào hỏi gì.



Không chỉ Nam Thiệu mà vẻ mặt ông cụ cũng có chút cứng ngắc, dù là tận thế, có những quan niệm không phải nói thay đổi là thay đổi ngay, đặc biệt là những người tuổi tác đã cao như ông cụ. Nếu như là thời kỳ hòa bình, dùng danh vọng và uy tín của ông cụ trong thôn, nói không chừng đã kêu gọi dân làng trực tiếp đuổi đám người này ra ngoài, nhưng bây giờ lại không thể tùy theo tính tình như thế. Bởi vì trong lòng có suy tư cho nên ông cũng không chú ý tới sự thất lễ của Nam Thiệu.



Trương Dịch nhìn biểu tình của ông cụ, trong lòng hiểu rõ, có điều anh cũng không chờ ông cụ đáp lời, mà là giới thiệu từng người còn lại.



“Tôi họ Lưu, người khác đều gọi tôi là Lưu Lão Thất.” Sau khi nghe giới thiệu, ông cụ cũng tỉnh táo lại, trước tiên gạt chuyện này qua một bên, thần sắc lạnh nhạt mà nói. Hiển nhiên ông cũng không có ấn tượng quá tốt đối với Trương Dịch.



Nghe xong lời ông nói, đám thanh thiếu niên theo ở phía sau cũng không nhịn được âm thầm xì xào, cái gì gọi là người khác đều gọi ông là Lưu Lão Thất, toàn bộ cả làng cũng chỉ có cụ bà nhà ông mới dám gọi như vậy thôi. Anh trai ông có một lần tức giận hô một tiếng như thế bèn bị đánh mấy ngày không xuống giường được nữa đấy.



Trương Dịch đương nhiên không biết chuyện này, càng không biết ông cụ mới nhìn qua có vẻ bình tĩnh hờ hững thật ra là kẻ tính tình nóng nảy, có điều bất kể là theo lễ phép hay là xuất phát từ tôn trọng, anh cũng không thể gọi thẳng tên hay biệt danh của một ông lão được.



“Ông Lưu Thất.” Trương Dịch suy nghĩ một chút, quyết định dùng danh xưng này.



Vì vậy, ông cụ vốn là mặt mũi không hề có chút thiện cảm lại hơi lộ ra nụ cười. Bởi vì người trong thôn đều gọi ông giống vậy, Trương Dịch coi như là đánh bậy đánh bạ mà lại trúng. Dù sao nghe cái tên được gọi quen thì lòng cũng sẽ dễ chịu hơn rất nhiều.



“Các cậu đi theo tôi.” Ý cười chỉ là một chút thoáng qua, ông Lưu Thất rất nhanh đã khôi phục nét mặt không hề cảm xúc, xoay người xua tay với những người khác, “Tản đi, về hết đi. Đứng ở chỗ này làm gì? Chờ tôi mời các cô các cậu nhậu nhẹt à?”



Chỉ trong nháy mắt giống như khi tập hợp lại đây, những người kia tản đi cũng rất nhanh, thiếu niên trò chuyện với Trương Dịch trước khi đi còn không quên nháy mắt với đám bọn họ, dùng khẩu hình nói buổi tối lại tới tìm họ chơi.