Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 289 : Người dị hóa (5)

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Đám Trương Dịch đã rất lâu chưa thấy những thiếu niên phấn chấn bồng bột như vậy, cho dù là Bùi Viễn hay Phó Đam thì bởi vì tận thế mang đến đau xót mà đã dần trở nên lão luyện. Vì vậy lúc này được gặp những cậu trai trẻ tuổi tươi sáng ấy, họ thậm chí có một loại cảm giác nói không ra lời, tựa như vui mừng lại tựa như phiền muộn, mà không thể phủ nhận, tâm tình được thả lỏng hơn rất nhiều.



“Ông Lưu Thất, tụi cháu còn có bạn ở phía sau, có thể để cho họ vào làng được không ạ?” Trong nháy mắt đó, Trương Dịch kiên quyết đưa ra quyết định, nói với ông cụ đã đi được vài bước.



Ông Lưu Thất sững người lại, quay đầu qua nhìn không rõ là có cười hay không: “Ồ, vẫn còn giữ lại một chiêu ha!”



Trương Dịch lúng túng nở nụ cười, ngược lại cũng không giải thích.



Cũng may ông Lưu Thất nói tới nói lui nhưng cũng không làm khó anh, ông chỉ xua xua tay quay đầu dặn dò người ngồi gác trên đầu tường: “Hổ Tử, mở cửa, thả cầu treo xuống, đừng vội đóng lại.” Nói tới đây ông đột nhiên nhớ tới gì đó bèn quay đầu hỏi Trương Dịch: “Cách không xa chứ?”



“Không xa, mấy cây số thôi ạ.” Trương Dịch trả lời. Mặc dù có thể để cho những người khác đi vào anh cũng cảm thấy vui vẻ, nhưng khi mà đối phương đồng ý quá sảng khoái lại làm cho anh chẳng thể nhìn thấu.



Ông Lưu Thất gật gật đầu, “Được rồi, người đến đủ thì kêu Hổ Tử mang tới tìm tôi.” Nói xong, ông bèn thoải mái chắp tay sau lưng rời đi.



Mấy người Trương Dịch sửng sốt một chút, khẽ đưa mắt nhìn nhau, Thẩm Trì nói: “Tôi đi gọi người.”



Trương Dịch gần như là lập tức hiểu ý của hắn, vì vậy bèn bảo: “Ừ, vậy chúng tôi đi theo ông Lưu Thất trước.” Vừa vặn nhân cơ hội này tìm hiểu nhiều thêm tin tức về ngôi làng này, tốt nhất là tạo dựng mối quan hệ với ông cụ Lưu Thất, ít nhất thì cũng không nên để lại cho ông ấn tượng quá xấu.



Vì vậy, một mình Thẩm Trì lái xe rời đi.


Thôn Tam Gia dù sao cũng là vùng nông thôn, tự gieo trồng không ít lương thực nên cơ bản không thiếu ăn, chưa bị bức đến mức sống không nổi. Hiển nhiên không ai chịu đối mặt nguy hiểm rời khỏi ngôi nhà cung cấp cho họ sự an toàn lớn nhất để mà đi tìm nơi lánh nạn của Chính phủ mà chưa rõ có thực hay không. Chờ đến lúc sau khi động thực vật biến dị, đường xá trở nên khó đi, ý nghĩ rời đi ấy lại hoàn toàn biến mất.



Chẳng qua bọn họ cũng chưa từng buông tha ý định tìm kiếm hỏi thăm tin tức những vùng khác. Họ lần lượt đi tới từng thôn làng khác để thu thập vật tư, đồng thời cũng tìm kiếm người sống sót, tìm xong ở những thôn lân cận bèn hướng lên trấn trên, sau đó là thị trấn rồi vào trong thành phố.



Hơn một năm, không tính đám Trương Dịch, bọn họ gặp tổng cộng năm nhóm người chạy nạn. Từ những người may mắn còn sống sót ấy, họ biết được mấy thành phố gần đây đều không có chỗ tránh nạn. Có điều nghe nói bên chỗ Bạch Hiệp hình như có một căn cứ lớn, bên Hoang Châu khả năng cũng sẽ có, dù sao chỗ kia rộng rãi ít người, nếu như Chính phủ muốn xây dựng căn cứ thì ở đó đúng là một lựa chọn không tồi.



Hai người giao lưu trò chuyện một hồi, từ lúc mới đầu cẩn thận thăm dò lẫn nhau, đến lúc sau bèn dần dần buông lỏng, chia sẻ những thông tin tư liệu mà mình biết ra, không chút giấu giếm với đối phương. Trương Dịch thậm chí lấy ra cả quyển bút ký ghi chép về động thực vật biến dị của ông Lâm.



Bên trong bút ký ngoại trừ nội dung vốn có mà ông Lâm ghi chép, thời gian vừa qua đã tăng thêm không ít thứ, đều là do chính nhóm Trương dịch phát hiện trong chuyến hành trình vừa rồi. Có điều mức độ tỉ mỉ thì khó mà so được với ông Lâm, trọng điểm vẫn là ở phương diện có ăn được hay không, còn những vấn đề khác thì lại tương đối khiếm khuyết.



Ông Lưu Thất cầm sổ ghi chép lật hai trang, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó dần dần trở nên nghiêm túc. Một lúc lâu sau, ông ngẩng đầu lên dò hỏi: “Có thể để cho tôi sao chép một phần được không?”



Rất hiển nhiên, ông cũng ý thức được giá trị của quyển bút ký này. Tuy rằng trong thôn lưu trữ không ít lương thực nhưng sẽ có ngày ăn cạn, việc tìm kiếm khởi nguồn của thức ăn mới là một vấn đề không có cách nào lơ là, càng không cách nào trốn tránh. Huống chi trên sổ này còn ghi rõ nhược điểm của các loại sinh vật biến dị, chỉ bằng điểm này, có thể làm cho bọn họ dễ dàng hơn rất nhiều khi đối diện với sinh vật biến dị, thậm chí lúc mấu chốt có thể cứu mạng.



Ý của ông Lâm chính là muốn truyền bá nội dung trong sổ ghi chép ra cho hết thảy người may mắn còn sống, tăng cao xác suất sinh tồn cho con người, vì thế đối với yêu cầu của ông Lưu Thất, Trương Dịch đương nhiên không có lý do từ chối. Huống hồ, vốn dĩ anh cũng có ý này nếu không cũng sẽ chẳng lấy sổ ghi chép ra.



Từ lúc gặp mặt tới nay, trên mặt ông Lưu Thất lần đầu hiện lên nụ cười. Mà khi những người khác của đoàn xe đi đến, ông nhìn thấy trong đội ngũ có cả người già và trẻ nhỏ thì nét mặt lại càng thêm nhu hòa.



Có lẽ vốn dĩ ông có sắp xếp khác, nhưng bây giờ lại vung tay lên, dành ra mười ngôi nhà trệt cung cấp cho đoàn xe, trong nhà có đầy đủ giường, đệm, chăn, bếp. Chờ khi mọi người đi vào thì bếp lửa đều đã được đốt cháy, không khí ấm áp dễ chịu làm cho uể oải vương trên mỗi người đều được quét đi sạch sành sanh.



Chẳng qua người của đoàn xe cũng không đến đây toàn bộ, Thẩm Trì để lại một nhóm người ở bên ngoài, mang theo hai chiếc xe bọc thép, một chiếc xe chở vật tư cùng chiếc xe bồn đựng xăng tìm một nơi đặt chân. Tuy rằng bọn họ đã có thể xác định sơ bộ người trong thôn nhỏ này không có ác ý, nhưng ít nhiều giữ lại chiêu bài cuối chung quy sẽ không thừa.