Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 291 : Người dị hóa (7)

Ngày đăng: 09:54 18/04/20


Edit: Dật Phong



Beta: Yến Phi Ly



Lý Mộ Nhiên vừa dọn dẹp gian nhà, vừa đi theo Tống Nghiễn đang ở trong sân ăn thịt thú biến dị kể chuyện xảy ra trên đường của đoàn xe, nói về chuyện ở thôn Tam Gia.



Từ trước đến giờ cô không phải người hay nói dông dài, tình huống phức tạp bao nhiêu thì qua lời cô kể cũng hóa thành đơn giản vài câu, nói xong thì lại giữ im lặng. Chỉ có điều mới vừa yên tĩnh chưa được hai giây, bên ngoài chợt truyền đến tiếng hừ lạnh không vui lắm, vì vậy không thể làm gì khác hơn là vắt hết óc nghĩ chút chi tiết nhỏ để nói.



Tính tình Tống Nghiễn sau khi dị thú hóa càng ngày càng quái lạ, lúc hắn ăn thức ăn sống đặc biệt không thích bị Lý Mộ Nhiên nhìn thấy, nếu như không cẩn thận đụng phải, còn có thể nhăn mặt nổi nóng. Mặt khác, khi Lý Mộ Nhiên nói chuyện, ngoại trừ vấn đề nhất định phải trả lời, trong tình huống bình thường hắn đều im lìm không lên tiếng, khiến cho người khác cứ như đang lầm bầm lầu bầu một mình, hứng thú trò chuyện có nhiều hơn nữa cũng bị làm cho hao mòn không còn, nhưng cô lại vẫn không thể trầm mặc, chỉ cần hơi im lặng hắn lập tức sẽ dùng đủ loại phương thức để diễn tả mình đang bất mãn, mãi đến tận khi cô mở miệng lần nữa, tiếng hừ lạnh đều có thể xem là dịu dàng rồi.



Lý Mộ Nhiên vô cùng bất đắc dĩ, cảm thấy nuôi một đứa trẻ cũng không mệt như vậy, có điều nếu nói nghiêm túc, so sánh với vị chủ nhiệm Tống nghiêm khắc thận trọng trước kia thì Tống Nghiễn sau khi dị hóa càng làm cho cô cảm thấy thoải mái tự tại hơn một ít, không còn phải câu nệ kính nể như xưa nữa.



“Trước đây lúc nào em cũng bận rộn chân trước chân sau, làm thêm, đi học, thực tập, không có hoạt động giải trí gì, cũng không có bạn bè. Em luôn nghĩ chờ công việc ổn định sẽ làm hết những chuyện mình muốn làm, sau đó dư tiền thì mua căn nhà, không cần quá lớn, đủ mình em sống được, tốt nhất là nằm ở một thành phố xa lạ, ai cũng không tìm được.” Mỗi tháng chỉ cần dành ra chút tiền gửi cho người phụ nữ kia coi như trả lại ơn sinh dưỡng, dù sao bà ấy cũng có con cái khác. Nếu như bà già rồi mà đám con cháu kia không chăm lo thì Lý Mộ Nhiên sẽ nhận lấy trách nhiệm, hầu hạ cho bà đến già, cũng coi như đền đáp công ơn.



Lý Mộ Nhiên thật sự đã từng nghĩ như vậy, chỉ là ai cũng không ngờ tới toàn bộ kế hoạch và hết thảy mong đợi đối với tương lai tươi đẹp đều tan thành bọt biển, thậm chí ngay cả cơ hội tốt nghiệp cô cũng chẳng có chứ đừng nói gì đến hồi ức vui sướng. Chính là vì việc này, làm cho cô hiểu rõ một điều, muốn làm cái gì thì phải làm ngay, không có điều kiện cũng phải tạo ra điều kiện để làm, chứ không phải dùng đủ loại lý do mà dời đi không kỳ hạn, bởi vì không ai biết một giây sau sẽ xảy ra chuyện gì, có vì vậy mà để lại nuối tiếc khó có thể bù đắp hay không.
Hiển nhiên cô ý thức được điểm này, khóe môi không khỏi nở nụ cười ấm áp. Thế nhưng nụ cười vẫn chưa thành hình cô đã chợt biến sắc, biến mất trong nháy mắt.



Một vật thể như dây thừng màu trắng bạc gần như trong suốt đánh vào chỗ Lý Mộ Nhiên vừa ngồi, bị dính không ít cỏ và tro bụi. Trên nóc nhà vang lên tiếng kêu phẫn nộ khàn khàn, dường như bởi vì mất đi con mồi mà không vui. Âm thanh biến mất rất nhanh, cùng biến mất theo là sợi dây màu bạc đột nhiên xuất hiện kia.



Lý Mộ Nhiên xuất hiện trong phòng giáo viên ở một khu tiểu học cách đó mấy cây số. Trường tiểu học này cũng không lớn, chỉ hơn 300m2, phòng học là khu nhà hai tầng, bên cạnh có một nhà cấp bốn. Phòng hiệu trưởng và phòng làm việc của giáo viên đều ở đây, có một sân thể dục lát xi măng, ở chính giữa có một cộtt cờ đứng sừng sững, quốc kỳ treo trên đó đã hơi rách nát. Trong trường học không có bất kỳ công trình xanh hóa nào, tất cả đều là kiến trúc xi măng xám xịt, vì vậy khi xung quanh đều bị thực vật biến dị chiếm giữ thì nơi này vẫn thuần một màu xi măng. Nhưng trong lớp học và sân tập chỗ nào cũng đầy zombie, hiển nhiên sau tận thế không có ai đến dọn dẹp nơi này.



Vì tránh xảy ra tình huống gặp nguy hiểm trí mạng mà dị năng lại không thể khống chế như trước đây, hầu như mỗi lần Lý Mộ Nhiên đến một nơi dừng chân, chuyện cô làm đầu tiên là xác định một địa điểm tương đối an toàn cách không quá xa, để bảo đảm tại thời khắc khẩn cấp không đến nỗi luống cuống tay chân, có thể khống chế vị trí mình dịch chuyển tức thời. Sau khi chịu mấy lần thiệt thòi mà rút ra bài học, lần này thật sự đã hữu dụng với cô.



Thời gian tận thế bắt đầu là trong giờ đi học cho nên phòng làm việc này trống không, cô vừa đến đã lập tức xông tới đóng cửa lại, lúc này mới kiểm tra là vật gì làm cho cô cảm thấy nguy hiểm. Nhưng mà làm cho cô giật mình là cô chẳng thể phát hiện bất cứ thứ gì, không chỉ quanh gian phòng bếp mà kể cả toàn bộ căn nhà, cùng với chu vi mấy cây số quanh đó. Cô  đã tỉ mỉ tìm kiếm nhưng vẫn không nhìn thấy thứ khiến cô có cảm giác nguy hiểm.



Chẳng lẽ là ảo giác? Cô hoài nghi, mà trong lòng vẫn không quá chắc chắn, không dám lập tức trở về, nhưng cũng không thể ở lại đây quá lâu, bởi vì xuyên thấu qua cửa sổ có thể thấy zombie bên ngoài đã ngửi được chút mùi vị mà mò tới, hơn nữa rất lạnh, chân cô bọc chăn đã run rẩy, ở lại lâu quá có khi bị đông cứng mất.



Lúc này tốt nhất là tìm được Tống Nghiễn, chỉ có điều cô chưa thể lập tức tìm được, ngược lại là trong lúc tra xét tình huống bốn phía trước đó, cô đã thấy trong một nhà dân có quần áo được bảo tồn tương đối tốt. Vì thế cô trực tiếp dịch chuyển đến đó, tìm ra hai cái quần khá vừa với mình mặc vào, cuối cùng cũng có chút cảm giác an toàn.