Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 292 : Người dị hóa (8)
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Edit: Yến Phi Ly
Nhà dân này cách nơi họ chuẩn bị qua đêm trước đó hơn 30km, là một ngôi nhà hai tầng nhỏ, lưng tựa vào chân núi, phía trước có một khoảng sân rộng rãi. Chỉ tiếc là bức tường rào bao quanh lại sụp đổ và mọc ra cây gai leo chừng mười thước, bên cạnh rải rác phân bố một ít xương trắng và quần áo giày dép rách nát, có lẽ đây mới là nguyên nhân vì sao đồ trong nhà còn có thể bảo tồn nguyên vẹn.
Lý Mộ Nhiên vừa cẩn thận xem xét bốn phía, xác định vị trí hiện tại của bản thân không nằm trong phạm vi tấn công của gai leo biến dị, chung quanh cũng không có nguy hiểm gì khác, cô mới bình tĩnh lại bắt đầu tìm kiếm Tống Nghiễn. Nói thế nào cũng phải ngăn hắn lại trước khi hắn về, dù sao cô thực sự không dám xác định loại cảm giác nguy hiểm kia có phải là ảo giác của mình hay không, cẩn thận chút chung quy sẽ không thừa.
Tống Nghiễn đang ở trong thị trấn, khi hắn ở bên ngoài tẻ nhạt một mình đã từng đi qua đây, nơi này cách thôn Tam Gia phải hơn 40km, cách ngôi nhà mà hắn và Lý Mộ Nhiên chuẩn bị qua đêm cũng gần 14km, ngược lại là gần nhà dân mà hiện tại Lý Mộ Nhiên đang ở hơn rất nhiều. Lúc Lý Mộ Nhiên tìm thấy Tống Nghiễn, hắn đang mang theo mấy túi đồ to trở về.
Nhìn thấy Lý Mộ Nhiên, đầu tiên là hắn sửng sốt một chút, sau đó lập tức liếc nhìn hai chân của cô, tiếp đó sắc mặt bèn trở nên cực kỳ khó coi.
Lý Mộ Nhiên hiểu rõ hắn, vội vàng nói nguyên nhân mình đi ra, rốt cục cũng có thể dời lực chú ý của Tống Nghiễn đi.
Lông mày Tống Nghiễn nhăn lại, hắn quan sát tỉ mỉ cô một lượt để xác định cô không bị thương, mới suy nghĩ vài giây rồi nói: “Đi tới chỗ của em.” Ấn theo ý của hắn vốn là muốn quay về kiểm tra để xác định khởi nguồn của nguy hiểm là gì, nhưng điều kiện tiên quyết là khi hắn chỉ có một thân một mình, hiện tại có Lý Mộ Nhiên ở bên, hắn không thể mạo hiểm như vậy, dù cho hắn tự tin có thể bảo vệ cô thì cũng không thể khiến cô mạo hiểm.
Lý Mộ Nhiên cũng cảm thấy không cần thiết đi mạo hiểm như vậy, nghe thấy lời Tống nghiễn rất hợp ý, vì vậy vui vẻ mà dẫn hắn về nhà dân hai tầng có dây leo gai canh chừng. Có hắn ở đây, cây gai leo kia cơ bản sẽ không mang đến uy hiếp gì cả.
Ai biết mới vừa đến nơi, Lý Mộ Nhiên đã bị Tống Nghiễn ấn lên giường đầy bụi bặm, hắn nhào lên bắt đầu kéo quần của cô. Lý Mộ Nhiên sợ hết hồn, cho là hắn lại muốn xằng bậy, không khỏi vội vàng muốn chết, cô vừa giãy giụa vừa gọi: “Em còn chưa ăn cơm nữa!” Giọng cô hơi lớn hơn bình thường, vì sợ thú tính của hắn ập tới không nghe được.
“Chúng tôi dự định sẽ ở lại chỗ này.” Kim Mãn Đường chủ động nói.
Trương Dịch hơi ngạc nhiên nhưng cũng không phải quá bất ngờ. Không quá bất ngờ là vì đoàn xe quyết định ở đây một hai ngày chính là vì để xem xét tình huống của nơi này, xem thử có thể lưu lại một nhóm người, hoặc là xem có ai muốn ở lại đây hay không. Dù sao bọn họ đi Tây Bắc có việc chứ không phải đi thành lập căn cứ, mang nhiều người như vậy thực sự bất tiện. Nguyên nhân khiến anh ngạc nhiên là bởi vì Kim Mãn Đường là người đầu tiên đưa ra quyết định, hơn nữa còn nhanh như vậy.
“Cô còn muốn báo thù sao?” Hơi suy nghĩ một chút, anh đã có thể đoán được lý do.
Nghe thấy lời anh hỏi, trong mắt Kim Mãn Đường hiện lên vẻ thống khổ, gật đầu không có một chút do dự, “Tôi không làm sao quên được.” Mỗi lần nhắm mắt lại, cô đều có thể nhìn thấy hình ảnh Giang Hàng dùng thân thể ngưng tụ tường đất ngăn cản truy binh cho họ khi đó. Bình thường hắn như một tên khốn thích ra vẻ, nhưng khi chết đi lại như một người đàn ông.
Đêm trước khi đi cứu người không biết có phải Giang hàng đã có dự cảm hay không. Hắn nói với Kim Mãn Đường rằng cô không phải mẫu người mà hắn yêu thích, hiện tại không thích cô, sau này cũng sẽ không, càng không muốn nợ cô. Cho nên nếu như hắn chết, cô không cần đi báo thù cho hắn, hãy tự sống cho thật tốt. Cô biết hắn nói sự thật, người hắn yêu là Đường Đường, tuy rằng hắn chuyên làm việc hoang đường nhưng tình cảm đối với cô gái ấy lại là nghiêm túc, chỉ đáng tiếc hai người không thể có được kết quả tốt. Thế nhưng những chuyện này cũng không liên quan tới cô, Kim Mãn Đường chỉ làm việc mà mình cảm thấy cần phải làm. Cô sẽ không vì Giang Hàng mà đi tìm chết, làm vậy sẽ có lối với cha mẹ cô, càng có lỗi với chính bản thân cô, nhưng thù hận kia cô cũng nhất định phải báo. Cô biết Giang Hàng sẽ rất vui nếu như có thể nhìn thấy Đường Bác Văn chết.
Không chỉ Kim Mãn Đường mà cả những người trốn ra với cô cũng vậy, nhìn tận mắt đồng đội, người thân của mình chết trước mặt, làm sao có thể không hận, làm sao có thể quên?
“Được rồi, tôi sẽ đi nói với ông Lưu Thất.” Mỗi người một chí, Trương Dịch cũng không tiện khuyên nhiều, chỉ thở dài nói. Kim Mãn Đường là người dị năng hệ trị liệu, ở nơi nào cũng không lo không ai cần, mà mười người thoát ra cùng với cô cũng có bản lĩnh riêng, chắc chắn ông Lưu Thất sẽ chẳng từ chối.
Kim Mãn Đường cũng không nói cám ơn, chỉ là cúi người thật sâu với Trương Dịch và Nam Thiệu. Lần này mỗi người đi một ngả, chỉ sợ sau này khó lòng gặp lại, cho nên lời hứa hẹn sẽ báo đáp cô cũng không nhắc tới.