Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 300 : Người dị hóa (16)

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Edit: Dật Phong



Beta: Yến Phi Ly



Đây là một không gian rất lớn gần như khép kín, chỉ có một cái cửa nhỏ làm từ mấy phiến gỗ được đóng đinh sơ sài phía góc nghiêng gần Trương Dịch, cửa nhỏ lung lay xiêu vẹo, chỉ vừa cho một người khom lưng đi qua. Bốn vách tường và trần, sàn đều bằng đá màu xám trắng, không có khe hở như tạc ra từ một tảng đá nguyên vẹn.



Ánh sáng phát ra từ những tảng đá này cũng không biết là có thành phần khoáng chất gì mới có loại công hiệu kỳ lạ như vậy. Càng quỷ dị hơn chính là trên mặt đá che kín phù văn thần bí màu đỏ nâu, cả trần và mặt đất cũng có, làm cho người ta có cảm giác rất bị đè nén.



Mà ở chính giữa mặt đất trong hang đá, có một cái đài nhỏ hình dạng tròn thô sơ, nhìn khá giống đàn tế của một số tông giáo thần bí dùng để thực hiện nghi thức, trên đàn tế này chỉ có phù văn, không còn gì khác nữa, tro bụi phủ dày giống như đã bị vứt bỏ rất lâu.



Trừ những thứ này ra, trong hang đá có không ít mạng nhện và xương cốt, hiển nhiên nơi này chính là hang ổ của con nhện người Long Thái Cốc kia. Mà ngoại trừ Long Thái Cốc ra thì không thấy vết tích sinh vật khác tồn tại, có lẽ hắn sống một mình.



Cùng bị treo trên không trung giống như Trương Dịch còn có bốn vật thể bọc kín như kén, phần trên cao nhất của kén bị xé ra một mảnh, lộ ra mấy khuôn mặt quen thuộc. Ánh mắt mấy người giao nhau, không khỏi nhìn nhau cười khổ.



“Anh đã dùng cách nào?” Đột nhiên Trương Dịch mở miệng, anh muốn hỏi Long Thái Cốc đã làm cách nào để tránh thoát truy đuổi của Tống Nghiễn cùng với sự tra xét của Lý Mộ Nhiên. Anh biết, dù ngoại hình ngụy trang hòa hợp với cảnh vật chung quanh cũng không đủ để tránh thoát khỏi hai người kia.



Được đáp lại, Long Thái Cốc tỏ vẻ cực kì hưng phấn, nhưng có lẽ là Trương Dịch không biểu đạt rõ ràng, ban đầu hắn tràn đầy phấn khởi mà giảng giải, nội dung lại là lí do hắn thiết kế tất cả những chuyện cùng với quá trình biến thành hành động.



“Tao vốn chỉ muốn thử thực lực của bọn mày, không ngờ ông trời cũng giúp tao, vậy mà lại gặp được đám chim xấu xí ăn đá đó…”



Hóa ra Long Thái Cốc làm việc luôn luôn hết sức cẩn thận, không chỉ theo đuôi đoàn xe thời gian lâu như vậy, tỉ mỉ quan sát thói quen và năng lực của mỗi người trong đội ngũ, hắn còn muốn thử một chút thực lực tổng hợp và năng lực ứng biến của bọn họ, chờ chắc chắn mười phần mới ra tay. Địa điểm ra tay cũng không phải thiết lập ở trong quần thể nhã đơn, mà là thành phố đầu tiên sau khi đi qua núi đất, cũng chính là vị trí sào huyệt này của nó.



Không sai, zombie biến dị, trâu biến dị, bầy sói biến dị, còn có báo biến dị đều do hắn điều động tới, mà trước đó, sinh vật biến dị không ngừng xuất hiện dọc đường đi cũng có công lao của hắn. Không phải là hắn có thể điều khiển đám sinh vật biến dị này, mà là hắn có thể ảnh hưởng đến nhận thức của chúng nó ở một mức độ nhất định nào đó, khiến chúng cho là có con mồi ở một hướng khác, do đó truy tìm đến, đối với hắn mà nói chuyện này không quá khó. Nếu như phân loại, đây cũng có thể thuộc về một loại dị năng tinh thần.
Két! Trương Dịch cảm giác được một cánh cửa bị đẩy ra, một luồng gió lạnh buổi tối xen lẫn với mùi hôi thối đặc biệt của zombie thổi tới trước mặt.



“Căn cứ Bách Hiệp? Ở đâu? Cách đây có xa không?” Đè xuống nghi hoặc đối với hang đá trong lòng, anh thuận theo đề tài của Long Thái Cốc mà dò hỏi.



“Xa á? Khà khà, xa cái gì? Cách đây hơn 100km, nghe nói thời điểm mới bắt đầu là một con đàn bà ngu xuẩn dựng lên, sau đó bị tình nhân của cô ta cướp lấy.”



Long Thái Cốc mang theo Trương Dịch bay lên nóc nhà, sau đó hăng hái chạy băng băng trên đó, Trương Dịch đã bắt đầu nghe đến tiếng zombie gào thét. Nhắc tới người phụ nữ thành lập căn cứ, theo bản năng anh nhớ tới cô gái gặp ở huyện Tử Vân, không biết có phải là cô ấy hay không.



“Đám người đê tiện ở căn cứ Bách Hiệp vừa sợ vừa đố kị với tao và đồng loại, lại còn lên kế hoạch diệt thần, cổ động người toàn bộ căn cứ chỉ cần nhìn thấy chúng tao là truy sát, thật sự là đáng ghét! Trong đội tụi mày cũng có hai người, dù cho không rơi vào trong tay tao, chờ khi đến căn cứ Bách Hiệp chúng cũng sẽ không có ngày sống dễ chịu.” Hóa ra Long Thái Cốc và cháu trai của ông Lưu Thất, Lưu Cường không chỉ là chiến hữu, còn là cùng một nhóm bị đưa vào phòng nghiên cứu. Nhưng khác nhau ở chỗ, bởi vì tâm tính Lưu Cường thiện lương, tình huống thú hóa được khắc chế, mà tại thời điểm sở nghiên cứu đại loạn, Long Thái Cốc đã ăn thịt người, còn giết không ít người. Hắn chẳng hề hổ thẹn về ngoại hình dị thường của mình, trái lại còn cho là đã đạt được năng lực vượt xa người thường mà cảm thấy tự hào.



Về phần tự xưng là thần, rõ ràng cho thấy đầu óc hắn không bình thường.



Từ trong lời nói của hắn, Trương Dịch thu được không ít thông tin, chỉ là còn chưa kịp làm gì anh đã cảm thấy thân thể bị buông lỏng, đồng thời toàn thân nhanh chóng rơi xuống, anh không suy nghĩ nhiều, khi chân vừa chạm đến mặt đất cứng rắn bèn lăn một vòng, vô hiệu hơn nửa lực chấn động, tránh cho bi kịch ngã gãy xương. May mắn chính là dù không nhìn thấy gì, toàn bộ quá trình đều không hề xuất hiện chuyện không tốt bất ngờ nào.



Sau khi Trương Dịch ngừng lăn cũng không lập tức đứng lên, mà lấy tay chống đất, thân thể nửa quỳ nửa nằm làm ra tư thế có thể né tránh bất cứ lúc nào. Anh không thấy rõ tình huống xung quanh, cũng không cho là Long Thái Cốc sẽ tốt bụng muốn thả anh, đột nhiên tháo bỏ trói buộc như vậy chỉ sợ có mục đích không tốt đẹp gì.



Quả nhiên, lát sau phía trên truyền đến tiếng Long Thái Cốc.



“Căn cứ Bách Hiệp có một loại nước thuốc có thể khiến người thường thức tỉnh, nhưng tiếc là rất khó lấy được. Hơn nữa người dị năng thức tỉnh dựa vào nước thuốc có chất thịt kém rất xa người thức tỉnh tự nhiên, dù sao giữ lại mày cũng là lãng phí, chẳng bằng thử xem có thể giúp mày thức tỉnh dị năng hay không. Nếu chết ở đây vậy thì chỉ có thể trách chính mày vô dụng, nếu không chết, tao cũng không ngại cho mày sống thêm một thời gian.” Trong giọng nói lạnh lùng của hắn toát ra sự đắc ý khi điều khiển vận mệnh người khác, hiển nhiên Long Thái Cốc rất hưởng thụ cảm giác này.



Lẫn với tiếng hắn nói chính là vô số tiếng bước chân, tiếng gào khàn giọng kích động, còn có mùi hôi thối ngày càng nồng nặc. Trương Dịch biết, xung quanh anh đều là zombie. Muốn sống thì chỉ có chiến đấu.