Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 301 : Người dị hóa (17)

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Edit: Dật Phong



Beta: Yến Phi Ly



Nghĩ vậy, tay anh bắt đầu tìm tòi bên người, vừa tìm vừa di chuyển về vị trí của Long Thái Cốc theo cảm giác, Trương Dịch làm vậy để xác định địa hình, cũng hy vọng có thể mò tới vật cứng gì đó làm vũ khí phòng thân. Theo suy đoán của anh, cách đó không xa nên có một vách tường, nếu như trước đó thật sự là Long Thái Cốc đã mang theo anh đi trên nóc nhà.



“Nỗ lực lên đi, muốn trở thành kẻ hơn người thì nên nếm chút khổ sở. Nhớ thời điểm ở sở nghiên cứu trước đây, những gì mà tao phải chịu đựng còn gấp trăm gấp ngàn lần mày bây giờ, cho nên dù mày thức tỉnh thành công cũng chỉ là một chủng loại ưu tú hơn người bình thường một chút, khác nhau như là thịt gà nhà và gà rừng, chất thịt có chút chênh lệch mà thôi, cuối cùng cũng nhất định phải trở thành thức ăn của tao!”



Không biết là xuất phát từ tâm lý gì, cho dù là vào thời điểm này, Long Thái Cốc vẫn còn đang lẩm bẩm những lời khiến người ta tuyệt vọng, hoàn toàn không nhắc nhở điều gì để giúp Trương Dịch thành công thức tỉnh, giống như tất cả những thứ trước mắt này đối với hắn mà nói chỉ là một trò chơi thú vị, sự sống chết của Trương Dịch thực ra cũng không quan trọng.



Trương Dịch có tai như điếc, không quan tâm tới vẻ khinh bỉ cùng với ác ý tức giận trong lời nói của Long Thái Cốc, trong đầu anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ đó là sống tiếp. Cố gắng sống tiếp! Nếu không tới thời khắc cuối cùng, anh tuyệt đối sẽ không bỏ qua.



Cuối cùng tay anh mò tới thứ gì đó, mà cũng không phải là vách tường, nó là thủy tinh, nhưng không đợi anh phân biệt rõ ràng, sau đầu đã có tiếng gió nổi lên, một zombie đã tới gần đánh về phía anh. Zombie không cần dùng mắt, trong bóng tối như vậy, rõ ràng anh thiệt thòi hơn rất nhiều, thực lực bản thân không phát huy ra nổi một nửa, huống hồ lúc này trong tay Trương Dịch còn không hề có gì cả. Bởi vậy anh không dùng tay hay chân chống lại, mà lộn một vòng để tránh né. Không ngờ dù tránh được, thân thể lại lăn đụng vào một đôi chân khác.



Zombie đi về phía anh không chỉ có một.



Không biết Bách Hiệp có thời tiết dị thường so với những địa phương khác này đã từng xảy ra mưa rào chưa, mà zombie rõ ràng không phải loại có khớp xương cứng ngắc, hành động chậm chạp ban đầu, Trương Dịch vừa va chạm vào nó, tuy rằng làm nó ngã nhưng nó không sợ đau, phản ứng cũng không chậm, vậy mà lại nhân cơ hội giữ chân anh, sau đó quay đầu muốn cắn tới.



Sau tận thế, ban đêm không có một tia sáng, hai mắt Trương Dịch hoàn toàn mất đi tác dụng, thế nhưng dựa vào trực giác nhạy cảm đối với nguy hiểm, anh giơ tay chuẩn xác tóm lấy cổ zombie. Nháy mắt khi xúc cảm trên tay truyền đến, anh không do dự chút nào, một cái tay khác nắm lấy đỉnh đầu zombie, hai tay đan xen, bẻ gãy cái cổ, sau đó đẩy về phía trước, khiến nó va vào zombie nhào tới đầu tiên, còn anh thì nhanh chóng lần mò lui tới hướng có thủy tinh.
Lúc này Trương Dịch đã đói bụng đến đầu óc trở nên mơ màng, dạ dày và ruột dường như sắp bị dịch tiêu hóa ăn mòn, nào còn tâm tư trả lời Long Thái Cốc. Anh cảm thấy nếu không tìm được thứ gì để nhét vào trong bụng, e là trước khi bị zombie phân thây, anh đã chết đói trước rồi.



Một khi nhu cầu thân thể đạt tới cực điểm, lý trí sẽ thoái nhượng, giao quyền chủ động cho trực giác, sau đó sẽ loại bỏ tất cả lý trí suy tính, dùng phương thức trực tiếp đơn giản mà lại nhanh chóng nhất để thỏa mãn nhu cầu.



Hiện tại Trương Dịch đang ở tình huống như vậy, anh nỗ lực khắc chế kích động tóm lấy zombie gặm một cái, bỏ qua suy tính lúc trước với Long Thái Cốc, thân thể anh nhanh chóng lùi về phía sau, phá vỡ tường thủy tinh, sau đó vừa chém giết zombie xông về phía mình vừa nhanh chóng tìm kiếm.



May mắn đây là một cái siêu thị nhỏ, hơn nữa còn chưa từng bị cướp đoạt. Trương Dịch nhanh chóng mò tới một túi bánh mì, cho dù đã mốc hết, hoàn toàn không nếm ra chút mùi vị bánh mì nào nhưng anh vẫn ăn hết. Chỉ là chút ít như vậy không hề đủ, đạp bay một zombie, anh lại tiếp tục tìm kiếm.



Bánh quy, kẹo, đồ uống… Không quan tâm lấy được cái gì, không quan tâm có biến chất hay không, chỉ cần là đồ ăn, tất cả đều bị anh nhét vào trong miệng.



Mà khi anh đang tìm đồ ăn, có thêm càng nhiều zombie hơn cũng đang tràn vào.



“Không thể trốn như thế được!” Đối với chuyện Trương Dịch biến mất khỏi tầm mắt của mình, Long Thái Cốc biểu thị thái độ rất không hài lòng. Song khi hắn nhảy xuống nóc nhà, bò theo trần nhà vào siêu thị nhỏ, lại phát hiện trong thời gian ngắn ngủi chỉ mấy phút ấy đã không thấy Trương Dịch đâu nữa.



Trong mắt hắn lấp lóe ý khát máu, lập tức phát ra tiếng cười giống như điên khùng, dẫn tới zombie phía dưới cùng trở nên điên cuồng.



“Mèo nhỏ trốn chạy… Hì hì… mèo nhỏ, tao thích… Hì hì… Mày phải trốn kĩ nha, nếu như bị bắt được sẽ bị trừng phạt đấy!” Long Thái Cốc rất cẩn thận, cũng không tiến vào trong bầy zombie tìm kiếm, mà là treo ngược trên trần nhà, ánh mắt chậm rãi tìm tòi trong bầy zombie phía dưới.