Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 302 : Người dị hóa (18)

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



“Mày nói xem nên phạt gì mới tốt đây? Một cái tay? Không không, có chân mới có thể chạy trốn, vậy thì phạt hai cái chân đi, vừa vặn tao còn chưa ăn no… Ôi, nói tới lại thèm chảy cả nước miếng, mày nhất định phải trốn cho kĩ nha, càng khó tìm ăn được mới càng ngon… Hì hì…” Khi nói chuyện, miệng nhện đột nhiên há to phun ra tơ nhện thẳng tới bầy zombie bên dưới, chuẩn xác mà xuyên qua kẽ hở của đám zombie, dọn hết thi thể nằm trên mặt đất qua một bên.



Bên dưới đám xác kia chẳng có cái gì cả, Long Thái Cốc cũng không tức giận, hắn thu hồi tơ nhện, hứng thú dạt dào mà tiếp tục tìm kiếm.



Siêu thị nhỏ cũng rộng hơn 100m2, bên trong còn có một nhà kho chứa đồ. Long Thái Cốc đương nhiên sẽ không bỏ qua nơi trốn tiện nhất như nhà kho kia, nhưng ở nơi đó hắn cũng không tìm được người.



“Lẽ nào thức tỉnh dị năng hệ thổ rồi trốn đi từ lòng đất?” Hắn  nghi hoặc mà nói thầm, tơ miệng trong miệng lại đột nhiên bay ra, bắn về phía đống hàng xếp chồng cao tới tận trần nhà trong kho.



Gần như ở trong cùng một lúc, hộp giấy trên cao nhất của chồng hàng bay ra, vừa vặn ngăn cản tơ nhện bắn tới, sau đó một bóng người vụt qua, một tay người nọ chụp vào chân trước của Long Thái Cốc, dao phay trên một cái tay khác bổ ra nhanh như chớp, rơi vào giữa hai cái đầu của hắn.



“A ——” Long Thái Cốc đau đến mức hai cái đầu đồng thời ngẩng lên, miệng người và nhện đồng thời há to phát ra một tiếng rên thê thảm tới cực điểm, chân đang bám lấy trần nhà buông lỏng, mang theo Trương Dịch cùng rơi xuống mặt đất.



Phần lưng của hắn có giáp bao trùm, nơi ngực và bụng có tám cái chân nhện cường tráng sắc bén che chắn, nhược điểm duy nhất chính là ở giữa hai cái đầu, không nghĩ tới đã bị Trương Dịch phát hiện và lợi dụng thành công.



Trương Dịch không chờ Long Thái Cốc kịp phản kích, anh đã ôm lấy một chân hắn vì rơi xuống mà vung lên lung tung, dựa theo thế đao chưa hết, phút chốc xoay một cái, miễn cưỡng cắt đứt đầu con nhện điên rồ kia. Theo thân thể hai người rơi xuống đất, nơi bị chặt đầu tuôn ra dòng máu tanh hôi, dính đầy đầu đầy mặt anh.



“Mày…” Cặp mắt hẹp dài như khe nhỏ của Long Thái Cốc tại khoảnh khắc ấy đột nhiên trợn to, khóe mắt hắn thấm ra máu tươi, hai tay héo rút muốn chộp tới hướng Trương Dịch, tám cái chân nhện càng quơ đạp dữ dội, mặc dù sắc bén như trước nhưng lại lộ ra cảm giác suy yếu khó giải thích được.



Trương Dịch cắn chặt răng, không để ý tới cảm giác đói bụng dằn vặt dạ dày, vì rơi xuống tạo thành đau nhức cho thân thể, cùng với zomie đã bắt đầu nhào về phía anh. Anh nắm chặt cơ hội, lần thứ hai nâng lên dao phay trong tay, không đợi Long Thái Cốc nói hết lời, một đao chặt đứt đầu của hắn.



Khi con nhện khổng lồ đã không động đậy được nữa, Trương Dịch vẫn còn có chút hoảng hốt.




Khi mọi người ở đây khó nén thất vọng trong lòng, Quỷ Bệnh không biết đi đến bên cạnh từ bao giờ đột nhiên hỏi: “Hang đá kia trông như thế nào?”



Trương Dịch vốn cũng bắt đầu hoài nghi có phải là virus hoặc là mất máu dẫn đến trí nhớ của mình xảy ra vấn đề hay không, nghe tiếng nhớ tới Quỷ bệnh kiến thức uyên bác, vì vậy bèn kể lại chuyện mà anh đã tao ngộ, miêu tả tỉ mỉ người nhện Long Thái Cốc cùng với tình hình bên trong hang đá kia, ngay cả phù văn quỷ dị trên vách đá đều không để sót, hy vọng có thể từ nơi Quỷ Bệnh có được giải đáp.



Sau khi nghe xong, những người khác còn đang khiếp sợ với Long Thái Cốc, trên mặt Quỷ Bệnh hiếm thấy lộ ra một nụ cười, tựa như thở phào nhẹ nhõm.



“Mang tôi tới tầng hầm kia.” Gã quay đầu nói với Lý Mộ Nhiên.



Mà cuối cùng đi theo còn có Trương Dịch và Thẩm Hi. Trương Dịch trải qua cứu trị đã thoát khỏi nguy hiểm, tuy muốn hành động như thường thì cũng không nhanh như vậy, chỉ có điều chẳng cần anh bước đi, cho nên đi cùng cũng không có vấn đề gì.



Quá trình coi như thuận lợi, tuy rằng vừa bắt đầu tìm nhầm chỗ nhưng khi một lần nữa trở lại nóc nhà nơi có thi thể Long Thái Cốc, dưới chỉ dẫn của Trương Dịch họ vẫn nhanh chóng tìm tới tầng hầm kia.



Phút chốc khi ánh đèn pin chiếu rọi tầng hầm, Lý Mộ Nhiên cũng biết là bản thân sơ sót, không chỉ cô mà tất cả mọi người đều thấy được cảnh cửa gỗ bị đồ lung ta lung tung chen trong góc đơn sơ. Cửa gỗ hơi hé mở, có thể nhìn thấy bên trong có ánh sáng nhạt lộ ra. Song khi cô nhắm mắt lại, dùng tinh thần lực tra xét lại phát hiện không có cách nào thăm dò được vào bên trong như trước, thật giống như nơi đó chỉ là một cánh cửa gỗ bỏ đi vậy.



Trong lòng cô dâng lên cảm giác kinh dị, cô vội nói ra phát hiện của mình cho mọi người. Người khác chẳng qua là cảm thấy kì lạ, ánh mắt Quỷ Bệnh lại càng trở nên sáng ngời, gã là người đi vào trong cửa gỗ trước tiên.



Bên trong quả nhiên là một hang đá, đâu đâu cũng có mạng nhện, xương trắng, còn có phù văn quái lạ mà Trương Dịch từng nhắc qua, đương nhiên điều Thẩm Hi và Lý Mộ Nhiên chú ý tới đầu tiên dĩ nhiên là bốn người Mạnh Nguyên bị treo trên không trung như bốn cái kén lớn. Lúc này bốn người còn đang cố gắng tự cứu, một đầu kén lớn dính lấy cái kén của Mạnh Nguyên, Mạnh Nguyên lúc này đã kéo ra được non nửa thân trên, cái tay còn nguyên mới giãy dụa ra mấy ngón, đang cố sức mà lôi kéo sợi kén. Một người một kén dính vào trên mạng nhện, một người khác thì lại đung đưa trái phải, cố gắng muốn khiến anh ta rụng xuống dưới.



Mọi người tiến vào, đôi bên đều thấy sững sờ, sau đó lại đồng thời thở phào nhẹ nhõm. Nhóm Mạnh Nguyên đương nhiên là bởi vì phát hiện tiến vào không phải Long Thái Cốc, càng không phải là kẻ địch, Thẩm Hi bên này thì lại là bởi vì nhìn thấy bốn người đều bình yên vô sự.



Quỷ Bệnh cũng không quan tâm những chuyện này, sau khi quét mắt qua phù văn trên vách hang gã bèn dồn hết lực chú ý lên đàn tế ở chính giữa. Chờ Thẩm Hi nghĩ biện pháp đi cứu người xong, gã mới quay đầu nói với Lý Mộ Nhiên: “Vật tôi cần đã tìm được, giao dịch giữa cô và tôi đến đây là kết thúc.”