Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 308 : Người dị hóa (24)

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



“Này, chết rồi à?” Cách một khoảng cách, người kia lấy mũi dao chọt chọt lên người Tống Nghiễn, hạ thấp giọng hỏi.



Bị bên ngoài kích thích, mí mắt Tống Nghiễn đã sắp rớt xuống lại lần nữa chậm rãi nâng lên, trong mắt vẫn là vẻ hung hãn như trước, chỉ là mơ hồ có chút mông lung phập phù.



Người kia dường như bị dọa sợ hết hồn, vội vàng lùi về sau, mà chỉ chốc lát sau, thấy Tống Nghiễn cũng không có nhiều phản ứng, trong mắt người nọ không khỏi xẹt qua vẻ hưng phấn, lần thứ hai gần tới, dùng sống dao vỗ vỗ mặt của Tống Nghiễn, cười lạnh nói: “Nhìn cái gì vậy? Có tin ông móc mắt mày xuống không hả?” Nói là nói như thế, nhưng anh ta cũng không thật sự làm như vậy, không phải là không muốn mà là không dám.



Bị nhiệt độ ảnh hưởng, Tống Nghiễn phản ứng hết sức chậm chạp, quá trình hô hấp từ nhẹ nhàng yếu ớt một lần nữa thay đổi thành gấp gáp tiêu tốn thời gian quá dài, hiển nhiên cũng không cách nào khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.



Người kia sau khi xác định đã không có nguy hiểm bèn chẳng hề kiêng kỵ nhổ một ngụm nước bọt lên mặt Tống Nghiễn, dùng lưỡi dao gõ gõ lên thân thể phủ đầy vảy giáp trên người hắn, phát hiện rất khó chém đứt thì cười lạnh thành tiếng, mũi dao xoay một cái bỗng nhiên đâm vào vết thương trước đó Nam Thiệu từng lưu lại trên người Tống Nghiễn mà chưa có cách nào khép lại.



“Đám chó chết tụi mày! Đám quái vật khiến người ta buồn nôn! Không phải tụi mày rất lợi hại sao? Đến đi…. Tới giết ông mày xem?” Ánh mắt người đàn ông kia lộ ra hận thù sâu đậm, vừa dùng dao khoét sâu vào vết thương của Tống Nghiễn vừa chửi nhỏ. Có lẽ bởi vì kích động, có lẽ bởi vì sợ hãi, có lẽ bởi vì lạnh giá, thân thể và giọng nói của anh ta đều run rẩy khó có thể ức chế.



Mấy giây sau, bắp thịt toàn thân Tống Nghiễn mới trì độn phản ứng lại, mà bởi vì đau đớn nên hơi rút lại co giật, trong mắt dần dần nổi tơ máu hung ác khiến người nhìn phải sợ hãi.



“Có đau không? Có đau hay không?” Xem hết phản ứng của hắn ở trong mắt, người kia không chỉ không sợ, trái lại thấp giọng cười khẽ, bỗng dưng rút dao ra tìm tới một vết thương khác rồi đâm vào. Rút ra rồi lại đâm vào…



“Mày có biết ông đây buồn nôn thế nào không! Mẹ nó tao là một người đàn ông lại nằm dưới thân đám con hoang tụi mày như chó cái…. Mẹ nó! Đến đi, ông cho mày cưỡi đấy!” Lời mắng rít ra từ kẽ răng rất thấp rất nhẹ nhưng lại không giảm đi phẫn hận oán độc trong đó, hai mắt người kia cũng đỏ ngầu như muốn nứt toác ra.



“Đám súc sinh tụi mày, tụi mày có biết vợ tao còn đang ở nhà chờ tao trở về không? Không có tao, một người phụ nữ yếu ớt như cô ấy phải sống sót bằng cách nào? Nếu vợ tao có mệnh hệ gì… Ông nhất định phải khiến tụi mày chôn cùng!”



“Khốn kiếp, tao còn mặt mũi nào trở lại? Tụi mày bảo tao làm sao đối diện được với cô ấy? Hả? Bộ dạng này của tao… Tao hận tụi mày! Thật muốn xé xác đám con hoang tụi mày ra từng miếng từng miếng…” Nhắc tới vợ, trong mắt người đàn ông kia lộ ra vẻ đau đớn thống khổ, nhất thời mất khống chế, anh ta ném dao đi trực tiếp dùng tay chân đấm đá Tống Nghiễn, cuối cùng khàn giọng gào thét một tiếng, nhào tới cắn lên trên cổ hắn.
Mọi người rốt cục tỉnh táo lại, nhận ra là Nam Thiệu, chỉ có điều sắc mặt còn hơi chần chờ bởi vì Nam Thiệu lúc này vẫn đang duy trì hình kiến, khiến mọi người không xác định được hắn có nguy hiểm hay không. Mãi đến tận khi Trương Duệ Dương xông tới ôm lấy cái đùi lớn ngăm đen cường tráng của Nam Thiệu, rồi nhóc con được hắn cẩn thận bế lên, mọi người mới thấy nhẹ nhõm trong lòng.



Trương Duệ Dương dưới sự kích động đã lược bỏ luôn hai chữ Bí đỏ, Nam Thiệu lại từ trong tiếng gọi ấy cảm nhận ra tâm trạng quyến luyến không muốn xa rời của nhóc, lòng hắn mềm nhũn đến rối tinh rối mù, chỉ là hình dáng kiến khiến bộ phận phát ra tiếng có vấn đề, đầy lời muốn nói đều không thể thốt ra được.



“Ba Dịch và dì Mộ Nhiên đi tìm ba rồi.” Trương Duệ Dương không hề sợ ngoại hình của hắn, nhóc ôm cổ Nam Thiệu, dường như biết hắn muốn hỏi cái gì nên trước tiên nhắc tới Trương Dịch, sau đó bèn kể lại chuyện xảy ra trong hai ngày qua bằng chất giọng trẻ con đáng yêu.



Nam Thiệu biết Trương Dịch đã trở về bình an, tim cuối cùng cũng coi như trở về chỗ cũ, nhưng nghĩ tới Trương Dịch bị thương nặng như vậy hắn lại đau lòng vô cùng, hận không thể lập tức nhìn thấy người. Ngay lúc hắn muốn thả Trương Duệ Dương xuống để tiếp tục đi ra ngoài tìm người, Thẩm Hi đã đi tới.



“Anh vẫn nên ở chỗ này chờ đi, tránh cho lại bỏ lỡ nhau. Hơn nữa với dị năng của Mộ Nhiên thì anh muốn đi tìm cũng không dễ đâu.” Hiển nhiên Thẩm Hi nhìn thấu tâm tư của Nam Thiệu. Còn làm thế nào mà hắn có thể nhìn ra từ một gương mặt kiến không cảm xúc, vậy cũng chỉ có thể nói là xuất phát từ trực giác kỳ quái nào đó.



Nam Thiệu do dự một chút rồi thả Trương Duệ Dương xuống, quay người ra khỏi hang. Thẩm Hi thở dài lắc đầu một cái, đi tới dắt tay Trương Duệ Dương, định bụng kéo đứa nhỏ vào trong chỗ ấm áp. Không ngờ Nam Thiệu mới ra ngoài lại lập tức trở về, chỉ có điều hắn đã biến trở về hình dáng bình thường, xem ra hắn đã quyết định nghe theo lời khuyên, đi ra ngoài là để chuyển đổi hình thái cũng như mặc quần áo vào mà thôi.



Trương Duệ Dương vui sướng reo lên một tiếng, tránh thoát khỏi tay Thẩm Hi, nhào tới chỗ Nam Thiệu rồi được hắn bế lên. Thẩm Hi cũng nở nụ cười tươi rói, những người khác nhìn thấy Nam Thiệu đã khôi phục dáng vẻ quen thuộc cũng bất giác thanh tĩnh lại, túm tụm xung quanh.



“Tống Nghiễn không sao cả.” Biết đám Thẩm Hi lo lắng điều gì, Nam Thiệu cũng không thừa nước đục thả câu mà là chủ động nói tới.



Thẩm Hi sửng sốt mấy giây rồi vội vã dò hỏi tình hình cụ thể.



Nam Thiệu lựa chọn chuyện có thể nói. Thẩm Hi mơ hồ cảm thấy có vài chỗ hắn thuật lại rất mơ hồ nhưng cũng không quá để ý, chỉ cần biết rằng Tống Nghiễn vẫn mạnh khỏe, hơn nữa đã hoàn thiện quá trình dung hợp thì cũng thấy yên tâm.



Nam Thiệu không có ý muốn nói chuyện, liên tiếp nhìn về phía cửa hang, Thẩm Hi thấy thế và cũng vì đã biết được chuyện mình muốn nên không quấy rầy hắn nữa, dặn dò một câu bèn mang những người khác rời đi. Nam Thiệu ôm Trương Duệ Dương ngồi xuống chỗ cách cửa hang động không xa, hai cha con đều nhìn chằm chằm bên ngoài, chờ đợi một người trở về.