Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 307 : Người dị hóa (23)
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Edit: Yến Phi Ly
Nếu thú nhân kia thuận theo bản năng thì rất tình nguyện đánh một trận với Nam Thiệu, mà giả như có thể xé Nam Thiệu thành mảnh vụn thì càng tốt hơn. Thế nhưng có Đằng Tấn đứng bên cạnh nhìn chằm chằm, hắn không dám vi phạm mệnh lệnh của Đằng Tấn. Hơn nữa hắn vẫn còn lý trí, có thể khống chế bản thân ở một mức độ nào đó, sẽ không bị bản năng và dục vọng điều khiển hoàn toàn. Cho nên hắn rất dứt khoát đạp Nam Thiệu về hướng một nam một nữ kia, mình thì nhanh chóng rời khỏi hiện trường, bám lên một bức tượng phật, ngồi xổm trên đó xem trò vui.
Không có sức hấp dẫn như con người đối với thú nhân, dường như giữa thú nhân với nhau tràn đầy một loại phản ứng đối chọi kỳ quái, nếu đánh nhau thì càng đánh lệ khí càng nặng, chỉ cần không chết, lệ khí này sẽ không mất đi, nhìn hai người Nam Thiệu và Tống Nghiễn thì biết. Bằng không với tình hình hiện tại của Nam Thiệu, bất cứ thú nhân nào cũng đều có thể lập tức dạy hắn phải làm thú nhân thế nào, không cần lãng phí hai người dị năng đã quy phục.
Một nam một nữ kia đã chuẩn bị xong, trong nháy mắt khi Nam Thiệu bị đạp lại đây họ không hề chần chờ mà lập tức ra tay, người đàn ông dùng gió trói buộc Nam Thiệu, người phụ nữ thì tung người nhảy lên, tay phải hóa thành mũi kim loại nhọn dài đâm thẳng về phía đôi mắt Nam Thiệu.
Hai người đều không có vũ khí, Đằng Tấn cũng không nhắc nhở, dường như thú nhân phụ trách tuyển người cũng quên mất, hiển nhiên bọn họ cũng không ngờ một nam một nữ kia sẽ lựa chọn chiến đấu. Nhưng khi chiến đấu bắt đầu, Đằng Tấn và thú nhân khác cũng không quá kinh ngạc hay phẫn nộ, chỉ bình tĩnh quan sát.
Ưu thế của dị năng hệ phong nằm ở phương diện tốc độ và ẩn nấp, còn về lực tấn công cùng với khả năng trói buộc thì với tiến trình tận thế và tốc độ tiến hóa của con người, ít nhất hiện tại vẫn chưa xuất hiện người có thể phát huy hai năng lực này đến trình độ khiến người ta sáng mắt. Nếu là thú nhân không bị thương hoặc là vết thương nhẹ ít ảnh hưởng đến hành động, sức trói buộc của người đàn ông kia sẽ không tạo nên tác dụng quá lớn. Có điều hiện tại Nam Thiệu lại chịu thiệt ở vấn đề năng lực hành động không đến một phần mười lúc thường, hiển nhiên hai người này cũng nắm lấy điểm này cho nên mới dùng chiến thuật như vậy. Đối với bọn họ mà nói, chỉ cần người đàn ông có thể cản trở Nam Thiệu 2 – 3 giây là đủ cho người phụ nữ tấn công.
Trước khi chiến đấu, trong lòng hai người đều đã nắm chắc, chỉ cần đấu theo hình thức kéo dài thời gian, mài hết lệ khí của Nam Thiệu là coi như thành công. Ai ngờ trong nháy mắt khi người phụ nữ ra tay, không biết là xuất phát từ bản năng thời gian dài chiến đấu với sinh vật biến dị hay là vì hận thù đối với thú nhân, quỷ thần xui khiến thế nào mà cô ta lại trực tiếp sử dụng chiêu thức tàn nhẫn hòng lấy mạng. Người đàn ông hợp tác với cô nàng bị giật mình run tay, vì nỗi lòng bất ổn, lực trói buộc bèn yếu đi mấy phần.
Đằng Tấn đứng bên nhìn thấy, đồng tử co lại chợt lóe một tia sáng lạnh nhưng không có động tác gì. Đương nhiên hắn chắc chắn sẽ ngăn cản tại thời khắc cuối cùng, mà trước đó hắn muốn xem thử phản ứng của Nam Thiệu thế nào.
Cảm giác nguy hiểm dâng lên, hơn nữa còn bị trói buộc khiến Nam Thiệu trở nên nóng nảy, trong tình huống thiếu hụt lý trí, thân thể bị bản năng điều khiển, dị năng sinh mệnh vận chuyển theo bản năng. Nam Thiệu tức khắc dùng dị năng hệ phong đang trói buộc mình làm cầu nối, bắt đầu hút lấy lực sinh mệnh của đối phương. Đồng thời mí mắt hóa thành kim loại, bảo vệ tròng mắt yếu ớt.
Keng một tiếng, tay kim loại của người phụ nữ đâm vào mí mắt nhắm lại của Nam Thiệu phát ra tiếng va chạm lanh lảnh. Cô ta không kịp phản ứng, sửng sốt một chút sau đó bèn cắn răng một cái, muốn thực sự ra tay giết chết Nam Thiệu nên gia tăng sức lực. Dù cho mí mắt đối phương cũng đã hóa kim loại nhưng mỏng yếu như vậy có thể ngăn cản được bao lâu?
***
Mang Tống Nghiễn trở về là một thú nhân rất có tư duy, khi Đằng Tấn nói tùy tiện vứt Tống Nghiễn đi đâu đó mặc hắn tự sinh tự diệt, người này bèn trực tiếp đưa Tống Nghiễn tới hầm băng trên tầng chót của hang động.
Hầm băng là nơi chuyên dùng để đóng băng thi thể, bất kể là thú nhân hay là người thường thì sau khi chết đều được đặt ở nơi này. Đương nhiên, người thường là chỉ những người sống sót bị mang về hang động rồi chết, mới có thể được đưa xác vào trong đó. Nếu như là giao chiến ở bên ngoài, thi thể người sống sót sẽ không được mang về, chỉ cần không vì trả thù mà bị đưa xác đến căn cứ Bách Hiệp dùng làm lời cảnh cáo, thì tất cả đều được chôn cất ngay tại chỗ. Mà thi thể của thú nhân thì lại được mang về, trịnh trọng bỏ vào bên trong hầm băng để đóng băng.
Đằng Tấn làm như vậy đương nhiên không phải là muốn giữ lại thi thể để triển lãm hoặc là dự trữ lương thực, mà là hắn có ý định để cho các thú nhân cấp dưới hình thành thói quen tôn trọng người chết. Dù sao quá trình hình thành thú nhân chính là quá trình hết thảy ranh giới luân lý đạo đức cố hữu của loài người khi xưa bị đánh phá, Đằng Tấn cũng không muốn khi thú nhân nắm giữ sức mạnh to lớn đồng thời lại vứt bỏ mất cảm giác kính nể tôn trọng cơ bản, như vậy không chỉ là tai họa đối với con người mà đối với bọn họ cũng chẳng phải chuyện tốt.
Có người thích xét nét người khác, có người càng coi trọng việc tự xét lại bản thân, Đằng Tấn rõ ràng thuộc về người sau. Chính bởi vì hắn nhận ra được tâm tính bản thân biến hóa, cho nên hắn mới đặc biệt chú ý điểm này. Hơn nữa cho tới bây giờ, không ai rõ thú nhân có thể di truyền đời kế tiếp hay không, không rõ gây giống ra đời sau vẫn là con người bình thường hay sẽ giữ những đặc trưng hiện hữu của thú nhân. Hắn không thể không suy tính nhiều hơn một chút, làm sao cũng không thể khiến quan hệ giữa thú nhân và con người đi tới nông nỗi nước lửa kị nhau.
Hầm bằng gần như nằm trên đỉnh chóp của ngọn núi này, có rất nhiều lỗ hổng thông với bên ngoài khiến không khí lạnh lẽo rót vào, tuy không có mưa tuyết xâm lấn nhưng nhiệt độ lại xuống dưới -500C, dù cho là thú nhân chịu rét giỏi thì cũng không có cách nào ở lâu. Thú nhân kia cảm thấy Tống Nghiễn chắc chắn phải chết, cho nên trực tiếp mang tới nơi này, thả vào trong hầm bằng rồi không quan tâm tới hắn nữa, đỡ cho người chết rồi lại phải khó khăn mà khiêng lên trên này, phải biết rằng người chết sẽ nặng và khó di chuyển hơn so với người sống rất nhiều.
Nói là hầm băng, bên trong thật ra không phải đâu đâu cũng là tường băng trụ băng giống hang động bên dưới, chỉ là nơi này nhiệt độ thấp, hơn nữa cực kỳ khô ráo, bên trong chỉ đặt bảy cỗ thi thể bị đóng thành tảng băng, hai người bình thường và năm thú nhân, chúng được dựng đứng như quan tài sắp xếp gọn gàng. Có ánh sáng chằng chịt chiếu rọi vào, mặc dù không thể nói là sáng ngời nhưng trong hầm xem như là người bình thường cũng có thể miễn cưỡng thấy được vật.
Nếu như là cơ thể không bị thương và sức sống dồi dào, như vậy nhiệt độ thấp mặc dù có chút ảnh hưởng đối với Tống Nghiễn nhưng sẽ không quá lớn, ít nhất trong thời gian ngắn sẽ không quá lớn. Nhưng tình hình trước mắt của hắn vô cùng gay go, sức đề kháng thấp e cũng không bằng người dị năng thông thường. Nhiệt độ hạ thấp khiến tốc độ vận chuyển máu của hắn trì trệ, tư duy hỗn loạn cùng với cảm xúc táo bạo dần dần bị đuổi ra khỏi thân thể, vốn Tống Nghiễn còn đang thở yếu ớt lại bị cơn buồn ngủ tập kích.
Ngay tại lúc này, một bóng người lén lút run run rẩy rẩy chui vào. Đầu tiên là người nọ cẩn thận nhìn một lượt bốn phía chung quanh, xác định không có những người khác mới cầm một hòn đá trên vách núi ném về phía Tống Nghiễn cách đó không xa, thấy hắn không nhúc nhích mới cẩn thận tới gần.