Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 314 : Căn cứ Bách Hiệp (4)

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Dĩ nhiên không phải nằm mơ.



Đó là một cánh cửa nhưng lại không chỉ là một cánh cửa đơn thuần, phía sau cửa là một thế giới mà mắt thường không có cách nào nhìn thấy được.



Nói là thế giới thì cũng hơi cường điệu thái quá, bởi vì nó chỉ rộng khoảng 600km2, tương đương với một huyện khá nhỏ. Nơi ấy có núi có rừng, có đồng cỏ có đất ruộng, có sông hồ, còn có một tòa nhà với diện tích hơn 1000m2. Khu nhà ấy là nơi phòng thủ nghiêm mật nhất trong thế giới nhỏ này, ở trung tâm có một hồ nước rộng hơn 100m2, trên mặt hồ sương mù mịt mờ, cây cối bên bờ mọc tươi tốt hệt như cõi tiên.



Đây thật sự là chốn bồng lai tiên cảnh.



Nơi này rất rộng, dùng dị năng của Lý Mộ Nhiên đương nhiên không thể tra xét hoàn toàn, cô chỉ có thể miêu tả sơ bộ về thế giới khác biệt ấy, một thế giới không bình thường nhưng lại đủ khiến hết thảy người sinh sống ở trong tận thế ngóng trông. Sau khi nghe xong lời cô tự thuật, nhất thời tất cả mọi người lúng túng không nói gì, có lẽ ai cũng bị kinh sợ. May mắn là Quỷ Bệnh đã tẩy não họ không ít, họ cũng đã chứng kiến chẳng ít chuyện thần kỳ nên khả năng tiếp thu được nâng cao, chốc lát sau ai cũng đều bình tĩnh lại.



“Rõ ràng đó là một vùng riêng biệt không bị hoàn cảnh tận thế ảnh hưởng, chẳng trách không thiếu ăn.” Thẩm Hi cảm thán, khó mà nói được lời này là ước ao hay là ghen tỵ.



Mọi người đều có cảm xúc riêng, nhưng trước mắt bọn họ còn có chuyện quan trọng hơn nên tạm thời không đào sâu vào vấn đề này.



“Trước tiên tìm người đi đã.” Trương Dịch nói.



Lần này Lý Mộ Nhiên tiêu tốn thời gian dài hơn rất nhiều, qua khoảng chừng nửa tiếng đồng hồ cô mới thu hồi tinh thần lực, khi đang định lên tiếng, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, cô chẳng thể làm gì khác hơn là tạm thời giữ im lặng.



Trương Dịch cách gần nhất, vì vậy anh quay người ra đi mở cửa. Nam Thiệu không yên lòng mà theo sát ở phía sau. Trương Duệ Dương víu khung cửa, thò cái đầu nhỏ nhìn ra ngoài sân.



“Tìm thấy người chưa?” Nhân lúc này, Tống Nghiễn thấp giọng hỏi Lý Mộ Nhiên.



Lý Mộ Nhiên khẽ gật gật đầu.




“Ấy chà! Đều là chút người thấp hèn không ra hồn giống em ấy mà, ai cũng dựa vào khe hở trong tay kẻ khác kiếm chút cơm ăn thôi, tầng lớp cao hơn em chẳng thể với tới, không có gì hay mà phải khoe khoang cả.” Đào Tiểu Sơn nhún nhún vai, nói.



Trương Duệ Dương ngồi trên bả vai cậu bởi vì động tác nhún vai này mà bật cười ra tiếng, Đào Tiểu Sơn bèn vui vẻ theo, trở tay tại vỗ nhẹ hai cái lên mông nhóc, sau đó nói với mọi người: “Chúng ta phải nhanh về thôi, trời tối căn cứ sẽ ngừng kinh doanh, trên đường không có đèn đuốc rọi sáng đâu.”



Trương Dịch ngẩng đầu nhìn chung quanh, phát hiện khu chợ mới vừa rồi còn ồn ào náo nhiệt quả nhiên đang nhanh chóng thu dọn, nơi thì đóng cửa, nơi thì thu sạp, chốc lát đã vơi sạch bóng người. Điểm thú vị là người tới mua đồ không hề dây dưa, đồ nào chưa mua được cũng chỉ có thể hơi phẫn nộ rồi coi như thôi, hoặc là hẹn người bán ngày mai tới lấy.



“Căn cứ cấm ra ngoài buổi tối sao?” Thấy vậy, Trương Dịch không nhịn được hỏi.



“Không phải đâu ạ.” Đào Tiểu Sơn cười nói, “Có điều các anh quên mất rồi sao, lúc vào không phải đã cho các anh một tờ danh sách chuyện cần biết hàng ngày của căn cứ rồi đó à? Phía trên có ghi buổi tối căn cứ không thắp đèn đường hay đèn trong nhà. Không có ánh sáng, đường rẽ ngoằn ngoèo thế này ai biết sẽ đi tới nơi nào.”



“Thật vậy sao? Anh còn chưa kịp xem nữa.” Trương Dịch cũng cười, lại hỏi: “Buổi tối không cho rọi sáng hả? Toàn bộ căn cứ đều không mở đèn sao?”



“Buổi tối là thời gian thú biến dị hoạt động nhiều nhất, ánh đèn và tiếng người dễ dàng hấp dẫn chúng lại đây.” Đào Tiểu Sơn giải thích, ngẩng đầu nhìn sắc trời rồi thúc giục: “Mọi người đi mau lên, chờ trời tối rồi chỗ nào cũng giống chỗ nào, em cũng dễ đi nhầm đường.”



“Giờ chẳng có điện nữa đâu. Nghe nói ban đầu căn cứ muốn xây nhà máy điện, sau đó không biết tại sao lại hủy bỏ. Không có thì thôi vậy, dù sao chẳng được xem TV hay chơi máy tính, có điện cũng không dùng nhiều lắm…”



Lúc Đào Tiểu Sơn đang huyên thuyên không ngớt, trong hẻm nhỏ bên cạnh có một bóng người bịt kín mặt mũi vội vội vàng vàng đi ra, bởi vì cúi đầu đi quá nhanh nên va vào người Lý Mộ Nhiên. Bởi vì chuyện quá đột ngột nên Lý Mộ Nhiên tránh không kịp.



Tống Nghiễn hơi nhướng mày kéo Lý Mộ Nhiên ôm vào trong ngực, khi hắn định ra tay, đối phương đã giống như bị điện giật lui về phía sau hai bước, ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn họ thật nhanh rồi luôn mồm nói xin lỗi. Đó là một đôi mắt vô cùng uể oải, giọng nói là của phụ nữ nên sức lực trên tay Tống Nghiễn bất giác giảm đi.



“Mau đi đi! Mau đi đi! Nhặt hết đồ rồi về nhanh thôi.” Không đợi Lý Mộ Nhiên trả lời, Đào Tiểu Sơn đã liên tục phất tay.



Người kia bèn cúi người về phía họ một cái rồi mới vội vã rời đi.