Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 315 : Căn cứ Bách Hiệp (5)

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



“Đó cũng là một người đáng thương, mấy anh đừng chấp nhặt với chị ấy.” Chờ người đi rồi, Đào Tiểu Sơn mới giải thích: “Chị ấy vốn là người dị năng, trong một lần chiến đấu bị tổn thương vùng đầu, thiếu chút nữa đã chết rồi, khó khăn lắm mới cứu về được thì lại mất đi dị năng. May là chị ấy còn có chồng, chồng chị ấy cũng là người thức tỉnh, thực lực không yếu, lanh lợi khéo léo, nuôi sống hai người cũng không phải vấn đề gì. Nào ngờ hơn một tháng trước, tiểu đội của chồng chị ấy nhận nhiệm vụ đi tiêu diệt dị chủng, kết quả là toàn quân bị diệt. Mấy anh nói có ngốc hay không? Đám dị chủng kia dễ đối phó lắm chắc? Thực lực như chúng ta tránh đều tránh không kịp, lại còn dám đi giết họ, không phải muốn chết thì là gì?”



Cả nhóm vừa đi vừa trò chuyện, mọi người rẽ vào một ngõ hẻm, còn khoảng 500m nữa là tới ngôi nhà họ thuê.



“Chồng chết rồi, chị ấy không có nguồn thu nhập. Vốn có mấy tiểu đội thấy chị ấy đáng thương nên khi làm nhiệm vụ đưa người theo, ai biết sau lần bị thương kia hình như để lại di chứng, lúc giết zombie động tác của chị ấy vừa chậm vừa tệ, nhiều lần thiếu chút nữa đã toi mạng. Sau đó không ai dám dẫn chị ấy theo nữa, miễn cho giúp người không xong lại hại người ta, chỉ thỉnh thoảng mới tiếp tế chút đỉnh. Nhưng chị gái này cũng là người cứng đầu, mấy ngày đầu còn nhận đồ của mọi người, sau đó thì nhất định không chịu cầm nữa.”



“Vậy chị ấy dựa vào cái gì mà sống?” Lý Mộ Nhiên không nhịn được hỏi, vốn cô xuất phát từ lo lắng, nhưng lời ra khỏi miệng mới lập tức cảm giác được không đúng. Ở trong tận thế này, một người phụ nữ mất đi dị năng lại không có chỗ dựa phải làm sao mới có thể sống? Đáp án gần như không cần nói cũng biết, chuyện như vậy thật sự là nhiều lắm. Bởi vậy cô hơi hối hận, cũng không phải cô xem thường mà là cảm thấy mình không nên hỏi, đây là đang bóc trần vết sẹo của người khác.



Đào Tiểu Sơn quay đầu liếc nhìn Lý Mộ Nhiên, nhìn thấy Tống Nghiễn bên cạnh nắm chặt tay cô thì lộ ra nụ cười, có lẽ cậu chàng hiểu ý Lý Mộ Nhiên, lại tựa như là đang cảm khái đối với thân phận cùng là phụ nữ nhưng số mệnh lại khác biệt. Cậu quay đầu đi, giọng nói truyền tới trong ánh sáng đang dần dần ảm đạm nghe có vẻ hơi xa xôi.



“Không phải như chị nghĩ đâu. Chị ấy quả thực rất đẹp nhưng trong lòng vĩnh viễn chỉ có người chồng đã qua đời, vốn cũng có mấy anh mấy chú có ý với chị ấy, điều kiện cũng chẳng hề tệ thế nhưng đều bị từ chối. May nhờ khi vợ chồng chị ấy còn có năng lực đã mua nhà, bằng không e là giờ chẳng có chốn dung thân. Nhưng chỉ có nơi ở thì có ích gì? Ai mà chẳng phải ăn cơm chứ. Hiện tại trời còn lạnh nữa, sưởi ấm cũng cần chi tiêu lớn, cuộc sống của chị ấy càng ngày càng khó khăn. Nhưng cho dù vậy, chị ấy cũng chẳng xin ai giúp đỡ lại càng không đi tìm người đàn ông khác nhờ cậy. Chẳng rõ chị ấy nghĩ gì nữa, người cũng đã chết rồi, còn chờ đợi cô độc làm gì, đương nhiên là người sống quan trọng hơn chứ. Nếu vợ em mà bướng bỉnh như vậy, cho dù đã chết thì em cũng nhất định bò về đánh cho cô ấy tỉnh táo lại.” Hiển nhiên là cậu thật sự cảm thấy người phụ nữ kia rất ngốc, nói tới đây thì hơi tỏ thái độ tức giận.



“Cậu kết hôn rồi sao?” Trương Dịch hỏi.



“Chưa ạ hì hì!” Đào Tiểu Sơn ngượng ngùng gãi đầu một cái, tiếp tục nói.



“Ước chừng là bị dồn vào đường cùng, chị ấy mới nghĩ đến chuyện dùng da lông thú biến dị làm áo lót, áo giáp, cả bao tay hay giày nữa, sau đó bán đi kiếm tiền. Chị ấy chẳng có bao nhiêu tiền vốn, cũng chỉ có thể thu nhặt da lông rơi rớt bị người ta vứt đi hoặc bán không được khi chợ đã dẹp, mọi người đều biết nên tiện tay gom thứ không cần lại một chỗ giúp chị ấy. Mà người bao giờ cũng có kẻ tốt người xấu, luôn có vài kẻ tệ bạc đi quấy rối chị ấy…” Nói đến đây, Đào Tiểu Sơn lắc lắc đầu, không tiếp tục nói nữa: “Đến nơi rồi, em cũng về luôn đây, mấy anh nhớ đừng đốt lửa trong sân vào buổi tối nha, thắp sáng trong nhà thì không sao.”



Mọi người vội vàng giữ cậu lại ăn cơm nhưng bị cậu từ chối.



“Ăn cơm xong em chẳng mò được về nhà mất, với cả em phải về báo cáo kết quả cho anh Kiệt nữa.” Vừa nói cậu vừa thả Trương Duệ Dương xuống, nặn nặn mặt nhóc con mấy cái rồi đưa túi ăn đồ cho Trương Dịch. Đó đều là đồ ăn cậu thu được khi mang theo Trương Duệ Dương, ở trên đường gặp ai cậu cũng khoe đây là con trai mình nên được cho, mỗi nhà một chút thế mà cũng nhét đầy cả túi to. Người khác đương nhiên không tin cậu có con trai, chỉ có điều nhìn thấy bé con đáng yêu nên cũng chẳng tiếc rẻ chút đồ.



Trương Duệ Dương rất quý Đào Tiểu Sơn, lúc chào tạm biệt nét mặt nhóc vẫn có chút không nỡ.



“Chờ anh xong việc sẽ qua thăm em nhé.” Đào Tiểu Sơn xoa đầu đứa nhỏ, nói xong bèn xoay người rời đi. Người này tuy rằng nói nhiều nhưng làm việc lại gọn gàng nhanh chóng, tuyệt không dây dưa dài dòng.




“Trước tiên lo tìm vợ đi đã.” Tống Nghiễn khinh thường liếc mắt nhìn hắn.



Thẩm Hi dẩu dẩu môi không nói tiếp. Bây giờ vẫn chưa phải thời điểm hắn cân nhắc tới chuyện này đâu.



Trương Duệ Dương vừa nhấc tay nhỏ lau đi vết dầu mỡ cùng với nước dính trên má, vừa chạy về chỗ ngồi của mình, leo lên ngồi xong lại bưng bát tiếp tục ăn cơm, phản ứng cực kỳ bình tĩnh.



“Theo lời Mộ Nhiên kể, đối phương đúng là giống đang dùng Quách Minh Thành để rèn luyện cấp dưới, đương nhiên, còn có một khả năng chính là họ đang tìm biện pháp đối phó với thú nhân.” Trương Dịch biểu dương mà sờ sờ đầu con trai, nhỏ giọng căn dặn nhóc ăn từ từ, mới quay đầu nói ra suy đoán của mình.



“Nếu đúng là như vậy, chúng ta càng không cần phải gấp.” Tống Nghiễn xoay ngược đầu đũa gõ nhẹ hai lần lên mép bàn, sau đó hỏi Lý Mộ Nhiên: “Trong căn cứ còn có thú nhân nào khác không?”



“Trước mắt em chưa thấy, nhưng còn rất nhiều nơi em chưa xem…” Nói đến đây, Lý Mộ Nhiên đột nhiên dừng lại, cô cảm thấy nếu kiểm tra hết toàn bộ căn cứ một lần thì không hay lắm, dù sao trong căn cứ còn có rất nhiều người bình thường. Loại hành vi kiểm tra này của cô đã xâm phạm đời tư của những người khác, không khỏi quá mức rồi. Cô cảm thấy hơi không thoải mái.



Tống Nghiễn nhìn cô, tựa hồ nhìn thấu tâm tư trong lòng, mắt hắn hiện lên ý cười, dịu dàng nói: “Em chỉ cần tra soát mấy ngôi nhà chủ yếu của căn cứ thôi, chỗ khác không cần phải để ý đến.” Thành thật mà nói, hắn còn rất sợ Lý Mộ Nhiên lạm dụng tinh thần lực tra xét, sau đó nhìn thấy một số hình ảnh không thể nhìn.



Nghe vậy, Lý Mộ Nhiên không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Trên thực tế, qua giai đoạn đầu mới mẻ, cô rất không thích dùng tinh thần lực đi tra xét bốn phía. Nhưng vì hiện thực bức bách nhất định phải nâng lên dị năng, nhất định phải giúp đỡ đội ngũ tìm hiểu bốn phía, nhất định phải cứu người, làm cho cô không thể không dùng đến nó. Thật giống như học sinh không thích làm bài tập, nhưng lại không thể không làm vậy. Cảm giác kia thực ra không hề tốt đẹp như trong tưởng tượng.



“Mục đích chúng ta tới đây chủ yếu vẫn là cứu người và tìm kiếm dịch tiến hóa, cố gắng đừng gây thêm rắc rối thì hơn.” Tống Nghiễn giải thích với những người khác. Chính hắn mặc dù là người dị hóa nhưng cũng không có nhiều cảm thông đối với người dị hóa không khống chế được tâm tình mình mà tùy ý giết chóc, cho nên hắn còn chưa tới mức mặc kệ là thú nhân vô tội hay không vô tội đều phải cứu.



Những người khác đại khái cũng có ý này, ân oán duyên nợ giữa thú nhân và căn cứ Bách Hiệp không phải là chuyện họ có thể giải quyết, lỗ mãng mà dính vào cũng không phải hành vi sáng suốt. Dù sao chuyện này nếu như đứng ở vị trí trung lập, phân tích từ đạo nghĩa thì thật khó mà nói rõ ai đúng ai sai.



Bởi vậy, đợi đến khi ăn cơm xong, mọi người cũng đưa ra quyết định. Cả nhóm sẽ ở lại căn cứ thêm mấy ngày, vừa nghĩ cách thu đủ lượng dịch tiến hóa, vừa chờ cơ hội ra tay cứu người. Còn cái khác, có thể bớt gây chuyện thì tốt nhất hạn chế lại, miễn cho gặp phải phiền phức.



— 



(*) Tên của người chồng là 单兵 (Thiện Binh), chữ 单 có nhiều cách đọc: [chán]: Thiền, [dān]: Đơn, [shàn]: Thiện. Ở đây họ của nhân vật đọc là Thiện Binh, bạn Đào Tiểu Sơn miêu tả chữ viết là chữ 单 (đơn) trong giản đơn 简单 cho dễ nhớ.