Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 344 : Tụ hội ở thủ đô (7)

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Edit: Dật Phong



Beta: Yến Phi Ly



“Khụ… Khụ khụ… Người đó là em trai của cháu.” Lúc này Lan Lan đổi về ngữ điệu trước, hơi có vẻ rụt rè mà nhìn về phía Trương Dịch, ngượng ngùng giải thích: “Chú ơi, tụi cháu là người một nhà, cùng đi với nhau, anh chị, em trai và cả mẹ nữa…”



Nghe đến đó, Trương Dịch không tự chủ nhìn qua bốn phía rồi liếc mắt dò hỏi Nam Thiệu. Nam Thiệu lắc lắc đầu, ra hiệu rằng xung quanh không có những người khác.



“Em trai cháu tuy rằng nhỏ tuổi nhưng thực ra rất hiểu chuyện, có điều khi nói chuyện nó dễ làm người nghe tức giận, mong chú đừng để bụng…” Trong tai truyền đến lời giải thích ngữ của cô bé, chỉ có điều còn chưa nói xong lại lập tức biến thành giọng điệu của người mà cô bé bảo là em trai.



“Làm người nghe tức giận thì sao? Muốn tôi yếu ớt giống như chị à? Anh cả, chị hai đi ngoài không trở về mấy ngày rồi, nếu như không phải tôi đi tìm thức ăn thì chị đã sớm chết đói! Tôi có nói sai à, chúng ta cả một đám ở đây mà ông chú kia không nhìn thấy, chẳng phải là có mắt như mù sao?” Giọng nói tràn đầy khí phách kiêu ngạo và tự phụ của thiếu niên vang lên.



“Lan Hâm, ngậm miệng!” Vừa mới dứt lời, ngữ khí của thiếu nữ lần thứ hai xảy ra biến hóa, trở nên ác liệt hung dữ.



“Xí. Không nói thì không nói!” Ngay sau đó vẻ mặt nghiêm túc của cô bé lại buông lỏng, khôi phục tính trẻ con, ngoác miệng ra bất đắc dĩ nói, sau đó lại lập tức tố cáo: “Mẹ, anh cả hung dữ với con kìa!”



“Ngoan nào, nghe lời anh cả đi.” Lúc nói lời này, bất kể là ngữ điệu hay là thần thái của cô bé đều giống như một người phụ nữ trung niên dịu dàng nhu nhược.



Cho nên thứ gọi là người một nhà thực tế chỉ là một mình cô bé phải không?



Trương Dịch ngạc nhiên vô cùng, nhìn Lan Lan ở nơi đó tự biên tự diễn, đóng các vai khác giới khác tính cách khác tuổi tác, cảm giác kia thật giống như có một gia đình đang ở trước mặt anh đấu võ mồm vậy. Chẳng qua là khi tất cả những thứ này đều là do một thiếu nữ mười lăm, mười sáu tuổi với ngoại hình xinh xắn thể hiện, đặc biệt là ở thời gian và không gian này, thật sự không tránh khỏi khiến người ta rợn cả tóc gáy.



Trương Duệ Dương đã không tự chủ được mà nín thở, đôi mắt trợn lên tròn xoe khó nén sợ hãi. Nam Thiệu lại đi tới bên này hai bước.
Nghe miêu tả của cô bé, trong đầu Trương Dịch không khỏi tưởng tượng ra hình ảnh náo loạn sinh động, sau đó lại có cảm giác quen thuộc khó giải thích được. Lúc anh đang muốn truy tìm ngọn nguồn của cảm giác này lại nghe thấy Nam Thiệu ở phía sau ho nhẹ một tiếng, thấp giọng nói.



“Biển thú.”



Trương Dịch lập tức nhớ ra, điều Lan Lan nói không phải rất giống với tình hình căn cứ Vân Châu bị bao vây lúc trước sao, hơn nữa dựa vào thời gian mà cô bé nói thì có vẻ khá khớp nhau.



“Đến rồi, nhà cháu ở phía trước, trên tầng năm ấy ạ.” Trương Dịch đang muốn hỏi tiếp, Lan Lan đã hô lên.



Khu chung cư này rất bình thường, là do mấy tòa nhà năm, sáu tầng tạo thành, nhà của Lan Lan nằm trong tòa nhà sáu tầng. Bên trong khu chung cư lặng lẽ, có không ít thực vật biến dị nhưng không dày đặc, hơn nữa đều là giống loài không quá hung mãnh. Nếu như né tránh thì sẽ không bị tấn công, có lẽ đây cũng là một trong những nguyên nhân Lan Lan có thể sinh tồn ở đây lâu như vậy.



“Tuyết rơi nhiều quá… Khụ khụ… Mỗi ngày đều phải dọn dẹp, không thì sẽ chồng lên rất cao, người cũng không nhúc nhích được… Khụ khụ…” Lan Lan thuần thục dẫn ba người Trương Dịch rẽ trái rẽ phải tránh né thực vật biến dị. Sau khi tiến vào tòa nhà, cô bé vừa thở hồng hộc leo lầu, vừa oán giận. Có lẽ là quá lâu chưa thấy người, cổ họng của cô bé đã khàn đặc nhưng vẫn là không nhịn được nói không ngừng.



Trương Dịch chú ý tới, đi qua tầng trệt, ngoại trừ có hai căn hộ mở rộng cửa thì các căn hộ khác đều đóng chặt, không có dấu vết bị mở ra.



“Cháu chưa đi vào mấy gian nhà đó ư?” Anh không nhịn được mà hỏi. Theo lẽ thường, tìm kiếm vật tư trong các hộ gia đình trên cùng dãy hành lang an toàn hơn nhiều so với đi ra ngoài, cho nên đa số sẽ tìm kiếm trong tất cả các nhà hàng xóm tầng trên tầng dưới xong mới đi ra bên ngoài. Đương nhiên, đây chỉ là lẽ thường, không loại trừ khả năng có người nghĩ khác.



“Có mà, hai gian mở cửa chúng cháu đã vào tìm kiếm mấy lần rồi, nhà khác không mở được cửa thì không đi.” Trong khi nói chuyện đã đến tầng năm, Lan Lan khó khăn móc chìa khóa ra khỏi ba lô, vừa mở cửa vừa trả lời.



Bên ngoài cửa chống trộm nhà cô bé gắn một vài dây sắt và tấm gỗ lung ta lung tung, chỉ chừa ra một lối vào nhỏ cho một người thông qua khu vực quanh ổ khóa, rõ ràng là để tăng tính phòng ngự của cửa. Có điều phương pháp này quá mức đơn giản sơ sài, hơn nữa mức an toàn cũng không cao, còn ảnh hưởng đến việc ra vào, trong tình huống nguy cấp cần giành giật từng giây thì sẽ trở thành cản trở rất lớn.



Khi Lan Lan mở cửa ra, không chút do dự mời bọn họ đi vào, Trương Dịch lại chần chừ một cách khó hiểu.