Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 345 : Tụ hội ở thủ đô (8)

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Edit: Dật Phong, Yến Phi Ly



Là quá ngây thơ không có lòng đề phòng, hay là hưng phấn do có mưu đồ gì khác? Dù là ở thời bình thì một bé gái chỉ cần có chút ý thức đề phòng đều biết không nên tùy tiện mang hai người đàn ông về nhà, huống chi là hiện tại.



Nhưng Trương Dịch sẽ vì vậy mà sợ sệt lùi bước sao? Đương nhiên là không. Đã đi tới đây rồi, không làm rõ chân tướng thì sao anh có thể cam tâm. Đương nhiên, quan trọng nhất là với thực lực của Nam Thiệu và anh bây giờ, nơi nguy hiểm hơn nữa cũng có thể xông vào một lần. Cho nên anh chỉ hơi ngừng lại một chút rất khó nhận ra, sau đó lập tức nhấc chân bước vào phòng, Trương Duệ Dương đi theo ngay sau anh, cuối cùng là Nam Thiệu. Ú Ú vẫn ẩn nấp ở bên ngoài. Đương nhiên, dù nó xuất hiện, với hình thể của nó cũng không vào được trong căn hộ này.



Nhưng trong nhà cũng không phải đầm rồng hang hổ như anh tưởng tượng, mà là một nơi trang trí rất đơn giản, mộc mạc sạch sẽ, lộ ra chút ấm áp. Nếu như nói có cái gì đặc biệt thì đó chính là có khá nhiều búp bê, trên khay trà, trên ghế salông, trên ti-vi, trên sàn nhà, trên bệ cửa sổ, chỗ nào cũng có, nhưng lại không sắp xếp quá dày đặc khiến người phát sợ. Có điều ngẫm lại, chủ nhà hiện tại chỉ là một cô bé, lại sinh hoạt một mình, khó tránh khỏi cảm thấy cô độc, như vậy cũng có thể hiểu được.



“Chú ơi, các chú cứ ngồi đi, cháu đi thắp nến đã, nếu không lát nữa sẽ không nhìn thấy gì.” Vừa vào nhà, Lan Lan báo bọn họ một tiếng, rồi để ba lô xuống, bắt đầu bận túi bụi.



Cô bé thắp nến sau đó kéo rèm cửa sổ, rồi chuyển tấm gỗ đến che lại, bịt kín căn phòng để tránh tia sáng lộ ra ngoài. Vừa làm việc, cô bé vừa giải thích: “Có lúc sẽ có thú biến dị đi ngang qua đây, đặc biệt là buổi tối, phải cẩn thận mới được.” Hiển nhiên là sống một mình lâu rồi, cô bé đã tích lũy được không ít kinh nghiệm.



Sau khi xác định không lộ ánh sáng ra ngoài một lần nữa, cô bé mới đi rót ba ly nước cho ba người, lúc đưa cho Nam Thiệu rõ ràng vẫn hơi sợ sệt, động tác run rẩy làm một ít nước tràn ra. Cô bé cũng rót cho mình một ly, lấy thuốc cảm cúm ra uống hai viên.



“Chú ơi, các chú cứ ngồi đó đi, cháu đi chuẩn bị thức ăn. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, rồi chú kể cho cháu chuyện bên ngoài nhé.” Uống thuốc xong, cô bé nói, sau đó lấy ra một cây nến ngắn thắp lên, cầm đi vào nhà bếp, sau đó tiện tay đóng cửa phòng bếp lại.



Trương Dịch và Nam Thiệu liếc nhau một cái, đều cảm thấy không thể hiểu được cô bé này. Lúc này Nam Thiệu vẫn duy trì hình dáng kiến, bởi vì nguyên nhân hình thể, vừa rồi lúc vào cửa cũng hơi vất vả. Hắn muốn khôi phục hình người. Sau đó hắn cũng quyết đoán làm như vậy, thừa dịp thiếu nữ không ở đó, mặc quần áo vào.



Lúc này nhà bếp truyền đến tiếng nói chuyện, âm thanh rất nhỏ, thế nhưng với thính giác của hai người lại nghe rõ ràng không tốn chút sức nào.



“Em ngốc à, sao lại mang người lạ về nhà? Nhỡ đâu bọn họ có ý xấu thì phải làm sao?”



“Không thể nào, ai chú ấy vừa mới cứu em mà.”
Sau khi mắng xong lại khôi phục dáng vẻ khiếp đảm trước đó, cũng không lên tiếng nữa mà là yên lặng mà múc hai bát mì, hít sâu lấy dũng khí rồi mới bưng lên đi ra ngoài. Nếu có người thấy cảnh này, nhất định sẽ tưởng là mình đang xem một vở kịch biến diện.(*)



(*) Biến diện hay còn gọi là chuyển mặt nạ. Một loại hình nghệ thuật ở Tứ Xuyên, các diễn viên sẽ chuyển từ một mặt nạ này sang một mặt nạ khác và để lộ ra khuôn mặt mới ngay trong chớp mắt trước toàn thể khán giả.



Thực ra Trương Dịch vốn định đi vào hỗ trợ, thế nhưng khi nghe thấy cô bé lầm bầm lầu bầu bèn bỏ đi ý nghĩ này. Anh yên lặng chờ ở bên ngoài, thấy Lan Lan đi ra mới tiến lên nhận bát.



Trong phòng khách có bàn, đó là một cái bàn chữ nhật không lớn lắm, mấy người ngồi quanh bàn ăn mì, vừa vặn mỗi người chiếm một bên.



Vẫn theo quy củ cũ, Nam Thiệu ăn trước, xác định không có vấn đề rồi thì Trương Duệ Dương và Trương Dịch mới bắt đầu ăn. Chỉ là bọn họ làm ra hành động cực kỳ tự nhiên bí mật cho nên Lan Lan chẳng thể phát hiện.



Ánh nến lay động, tia sáng mờ nhạt ảm đạm, hương mì nước bồng bềnh trong không khí, không có ai nói chuyện. Trong tai tất cả đều là tiếng húp mì xì xụp, giữa đêm tối lạnh lẽo nghe thấy lại có vài phần ấm áp khó giải thích được.



“Ngày mai tụi chú sẽ đi, cháu muốn tiếp tục lưu lại nơi này hay là theo chú đến thủ đô?” Chốc lát sau, Trương Dịch tựa như tùy ý hỏi.



Nam Thiệu liếc mắt nhìn anh không nói gì. Trương Duệ Dương thì lại gần như vùi cái đầu nhỏ vào trong bát, tay nghề nấu nướng của Lan Lan quả thực rất khá, chỉ là món mì sợi đơn giản và cũng không có gia vị phức tạp gì mà lại làm ra mùi vị khiến cho người ăn hận không thể cầm bát lên liếm sạch. Có thể thấy được mấy chuyện như nấu ăn cũng rất cần tài năng trời cho.



Nghe thấy Trương Dịch nói, đầu tiên Lan Lan hơi sửng sốt, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, cô bé còn đang sầu não vì không biến nên mở miệng thế nào đây, lúc này tự nhiên vội vã gật đầu không ngừng: “Cháu đi thủ đô với các chú ạ.” Cuối cùng, tựa hồ có chút không xác định, thấp thỏm mà cẩn thận hỏi: “Có được không ạ?” Nói xong cô bé len lén nhìn Nam Thiệu một cái. Dường như Lan Lan rất sợ Nam Thiệu không đồng ý.



Thực tế thì bây giờ Nam Thiệu đã không lạnh lùng xa cách nữa, chỉ có điều lần đầu gặp gỡ cô bé đã nhìn thấy một loại hình thái khác của hắn, trong lòng dù gì còn có chút sợ hãi, cho nên theo bản năng cảm thấy hắn rất khó ở chung.



“Đương nhiên.” Trương Dịch cười đáp. Ở tình huống bình thường, nếu họ đã gặp gỡ thì không có khả năng vứt bỏ một cô nhi ở đây, làm sao cũng phải đem người đến căn cứ gần nhất lo liệu xong xuôi. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là đứa bé này vô hại đối với bọn họ. Cho nên đêm nay có thể bình an vượt qua hay không là điều rất quan trọng.