Mạt Thế Chi Phế Vật
Chương 346 : Tụ hội ở thủ đô (9)
Ngày đăng: 09:55 18/04/20
Edit: Dật Phong
Beta: Yến Phi Ly
Ăn mì xong Trương Dịch và Nam Thiệu bèn dẫn Trương Duệ Dương tới căn hộ đối diện để qua đêm. Trên tầng này cửa nhà đều là kiểu khóa cũ, đối với Trương Dịch thì mở ra cũng không phải việc khó. Đương nhiên, với thực lực của bọn họ, dù cho không có kĩ năng mở khóa thì muốn phá một cánh cửa cũng là chuyện dễ như ăn cháo.
Lan Lan đúng là không hề lừa bọn họ, trong nhà này thật sự chưa từng có ai tiến vào, nó không chỉ giữ nguyên dáng vẻ ban đầu của tận thế mà bên trong còn có hai con zombie một nam một nữ. Căn cứ vào bức ảnh treo trong nhà thì đây hẳn là một cặp vợ chồng, hơn nữa còn mới cưới chưa bao lâu.
Dưới hoàn cảnh không ăn uống gì lại không có cách tiến hóa, zombie có thể vẫn luôn sống tiếp hay không đây là vấn đề chẳng ai có thể đưa ra đáp án, ít nhất bây giờ còn chưa thể. Bởi vì cho tới bây giờ những zombie mà bọn họ gặp được bởi vì các loại nguyên nhân bị nhốt trong không gian bịt kín, vừa không có cơ hội tiến hóa, càng không có máu thịt tươi thì đều còn sống. Ngoại trừ gầy gò không thành hình người và động tác chậm chạp thì chúng cũng không mục nát thành khung xương.
Xử lý hai con zombie, Trương Dịch dùng đao mở đầu lâu ra, xác định tinh hạch bên trong vẫn là kích cỡ và màu sắc của thời đầu tận thế, không thấy có gì khác thường thì anh mới thu thi thể thu vào phòng ngủ, một nhà ba người lựa chọn ngủ ở phòng khách. Nếu như là lúc thường, anh sẽ không cẩn thận quá mức như vậy, nhưng tình huống đêm nay đặc biệt, không khỏi phải kĩ lưỡng hơn một chút.
Vốn Lan Lan giữ họ qua đêm ở nhà cô bé, dù sao trong nhà còn có một phòng ngủ trống, thế nhưng lúc cô bé nói lời này ánh mắt đảo qua lại, giọng điệu thì chột dạ, ý tứ qua loa vô cùng, nhìn qua có vẻ như rất lo lắng bọn họ sẽ ở lại. Phản ứng này cũng rất bình thường, có thể dẫn họ về nhà để họ ăn tối xem như đã rất dũng cảm, nếu dám thật lòng thật dạ mà giữ những người không quen biết này ở lại ngủ một đêm, nếu không phải đầu óc có vấn đề thì thực sự là có ý đồ riêng.
Trương Dịch không khiến cô bé khó xử, hơn nữa anh và Nam Thiệu cũng cần không gian riêng tư để trao đổi suy nghĩ, cho nên anh từ chối rất dứt khoát. Đương nhiên, nếu như chung quanh đây chỉ có một nhà của Lan Lan, không còn nơi nào khác có thể qua đêm, vậy cho dù không thích hợp thì họ cũng sẽ ở lại chứ không phải chạy khắp nơi trong tuyết chịu lạnh. Mà tình huống bây giờ không phải như vậy, chung quanh đâu đâu cũng có căn hộ trống, hơn nữa không cần đi xa, ngủ ở đâu cũng hơn là ngủ lại đây.
Lúc Trương Dịch giải phẫu não zombie lấy tinh hạch, Nam Thiệu cũng không ngại phiền phức, lục soát mọi ngóc ngách một lần rồi mới tìm xô ra ngoài xách tuyết nấu nước. Nhà này dùng bếp gas, hắn thử bật mấy lần ấy vậy mà còn có thể hoạt động, dù sao cũng đỡ gây ra động tĩnh hơn so với chặt cây nhóm lửa, lại còn không tạo ra khói.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lan Lan đang rửa chén bị dọa run lên một cái, cô bé lặng lẽ đi ra phía sau cửa lén nhìn ra bên ngoài, tựa hồ sợ bọn họ đổi ý muốn trở về, mãi đến tận khi thấy rõ Nam Thiệu chỉ đi lấy tuyết thì cô bé mới thở phào một hơi. Suy nghĩ một chút, Lan Lan vẫn cố khắc phục tâm lý sợ hãi, khi Nam Thiệu trở về bèn nhỏ giọng nhắc nhở: “Trời tối rồi động vật biến dị sẽ ra ngoài tìm thức ăn, các chú nhớ cẩn thận đó, cố gắng đừng ra ngoài.”
Nam Thiệu ‘ừ’ khẽ một tiếng, nhưng vẫn làm theo ý mình như cũ. Đi một ngày đường, không thể tắm rửa thì ít nhất cũng nấu chút nước nóng ngâm chân chứ?
“Nếu chỉ đơn giản như vậy thì không có gì đáng lo.” Chân ngâm vào nước, cảm giác nóng bỏng khiến Trương Dịch vừa đau vừa sảng khoái mà xuýt xoa khẽ một tiếng, đợi đến khi thích ứng với nhiệt độ kia, anh mới nói tiếp.
Nam Thiệu bưng ghế ngồi đối diện, cũng cởi giày tất thả chân vào. Chậu ngâm chân rất lớn, đủ để hai người cùng ngâm chung.
“Trạng thái tinh thần của cô bé có vấn đề đúng không?” Hắn hỏi.
“Anh không biết.” Trương Dịch cúi xuống nhìn mu bàn chân nóng hồng của mình, lát sau mới trả lời.
Cùng một thân thể đồng thời xuất hiện nhiều loại nhân cách, hơn nữa mỗi nhân cách còn từng tồn tại chân thực trong cuộc sống hiện thực, nếu nói rằng tinh thần người đó không có vấn đề gì thì thực sự rất khó tin. Mà hai người lại không phải bác sĩ tâm lý, hơn nữa hoàn cảnh tận thế quá đặc biệt, chuyện cổ quái gì cũng có thể xảy ra, điều này làm cho họ không thể chỉ dựa vào mấy tiếng ở chung liền đoán mò để đưa ra kết luận.
“Nhưng anh không cảm thấy cô bé có ác ý với chúng ta.” Trương Dịch nói.
“Em cũng vậy.” Nam Thiệu mỉm cười, hắn chuyển đề tài: “Em sẽ canh gác đêm nay.”
Hai người họ đều là loại người có trực giác nhạy cảm, Trương Dịch thì bởi vì nghề nghiệp trước tận thế cùng với việc sau này đao pháp lên cấp, tố chất thân thể và ngũ giác đã xảy ra sự tăng vọt về chất, còn Nam Thiệu thì là bởi vì dị hóa giúp cho các giác quan nâng lên, nếu như nguy hiểm đến gần, hoặc là người khác có ác ý với bọn họ thì họ đều có thể nhận ra. Đương nhiên, cái thế giới tà ác quỷ dị mới chỉ vừa lộ ra một góc chân tướng, còn có rất nhiều bí mật và quy luật cần phải đi tra xét tìm tòi, bọn họ sẽ không hoàn toàn dựa vào trực giác để phán đoán một chuyện, đây cũng là nguyên nhân tại sao hai người không cảm thấy nguy hiểm từ trên người Lan Lan nhưng vẫn cẩn thận từng li từng tí.
Trong suy nghĩ của họ, chỉ cần không có ác ý, vậy thì dù Lan Lan quái dị cũng chẳng có vấn đề gì, bọn họ không nhất thiết phải làm rõ bí mật của cô bé. Cho nên hiện giờ việc quan trọng nhất chính là bình an vượt qua đêm nay, những chuyện khác có thể thảo luận sau.
Trương Dịch không tranh với Nam Thiệu, anh cởi áo khoác, chui vào trong chăn. Nam Thiệu thổi tắt nến, toàn bộ gian nhà rơi vào trong bóng tối, hòa làm một thể với bóng đêm bên ngoài, hắn dạo quanh phòng một vòng, xác định bốn phía không có chút dị động nào, sau đó mới ngồi lên ghế sô pha. Nghe tiếng hít thở vững vàng của một lớn một nhỏ, lòng hắn cũng cực kỳ bình an tĩnh lặng.