Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 347 : Tụ hội ở thủ đô (10)

Ngày đăng: 09:55 18/04/20


Edit: Yến Phi Ly



Khoảng một giờ sáng, một đám thú biến dị bay qua vùng trời của khu chung cư, tuy nhiên chúng không dừng lại. Ba giờ rưỡi, âm thanh thú biến dị đi săn truyền tới từ nơi xa xôi, không quá hai phút bèn trở nên yên ắng. Tới sáu giờ, hai con thú biến dị đấu đá lẫn nhau xông vào khu chung cư, đụng hư bức tường lớn, sau đó lại đuổi nhau chạy đi xa.



Tám giờ rưỡi, trời hửng sáng, tuyết rơi cả đêm không ngừng nghỉ.



Từ lúc hơn bảy giờ, một nhà ba người đều thức dậy. Trương Dịch luyện đao, Trương Duệ Dương luyện võ ngũ cầm, Nam Thiệu thì nấu bữa sáng.



Nếu như là ở trong căn cứ, năm giờ sáng là Trương Dịch sẽ dậy để luyện đao. Nhưng lúc này đang ở bên ngoài, vì để giảm bớt phiền phức không cần thiết, anh chỉ có thể lùi thời gian đến lúc trời sắp sáng. Không phải vì mong cầu thực lực tăng lên, mà chỉ cầu mong đừng bỏ bê xao nhãng.



Ban đêm không xảy ra bất cứ chuyện gì, điều này làm cho bọn họ tương đối bất ngờ, rồi lại âm thầm thở phào một hơi, đề phòng đối với Lan Lan cũng giảm đi rất nhiều. Khó khăn lắm mới gặp được đồng loại, ai cũng sẽ không hy vọng dùng phương thức tàn sát lẫn nhau để kết thúc. Đương nhiên, đối với ngờ vực và đề phòng trước đó bọn họ cũng sẽ không cảm thấy hổ thẹn, chưa nói việc này vẫn chưa thể kết luận, chỉ riêng chuyện giữa người và người vốn luôn là thăm dò lẫn nhau, chỉ có điều quá trình này từ sau tận thế bèn trở nên nghiêm trọng không đáng che giấu mà thôi.



Ước chừng là nghe được động tĩnh bên này rời giường, Lan Lan cẩn thận lại đây gõ cửa hỏi bọn họ có muốn ăn bữa sáng hay không, Trương Dịch uyển chuyển từ chối, chỉ dặn cô bé nhanh chóng thu dọn đồ đạc, chờ trời sáng hơn mọi người sẽ lên đường.



Trong căn hộ mà Trương Dịch và Nam Thiệu ở có không ít gạo và mì, tuy phần lớn đều đã quá hạn nhưng ai còn để ý cái này, chỉ cần không thối rữa biến vị, có đồ ăn đã không tệ rồi. Hơn nữa, tận thế gần hai năm, muốn tìm được thức ăn chưa hết hạn thì e là không quá dễ dàng.



Một nhà ba người ăn sáng xong, nhét đầy lương thực vào ba lô rồi ra khỏi cửa.



Mà bên này họ mới vừa bước ra, đối diện cũng theo sát đó mở cửa ra, thật giống như người ở bên trong vẫn luôn chờ sau cửa nghe ngóng động tĩnh của họ, cứ như sợ bị bỏ lại vậy.



“Cháu… cháu chuẩn bị xong rồi… Khụ khụ, hiện tại đi luôn ạ?” Lan Lan rụt rè hỏi.



Trương Dịch còn chưa kịp trả lời, trước tiên đã bị hành trang của cô bé dọa sợ hết hồn. Chỉ thấy Lan Lan ngoại trừ đeo ba lô lớn trên lưng thì khắp toàn thân từ trên xuống dưới bao gồm cả trên ba lô đều treo đầy búp bê đồ chơi, tất cả đều là những con búp bê tối hôm qua anh nhìn thấy trong nhà cô bé. Búp bê có đủ kích cỡ lớn nhỏ, vì vậy khiến cho Lan Lan vốn đã mặc mập mạp càng thêm cồng kềnh quái dị.



“Sao cháu mang nhiều búp bê theo vậy? Gấp rút lên đường cũng không nhẹ đâu.” Anh cau mày nói. Tận thế qua lâu như vậy, cho dù là đứa trẻ hai ba tuổi cũng sẽ không la hét đòi mang theo đồ chơi, trái lại sẽ tận lực mà cất giấu thêm nhiều thức ăn, cho nên hành vi của Lan Lan tỏ vẻ rất không đúng lúc hơn nữa còn rất khó coi.



“Cháu không sợ, chúng đều là bạn bè của cháu, cháu không thể bỏ chúng lại nơi này.” Lan Lan ôm chặt con gấu bông trước ngực theo bản năng, sắc mặt hơi thấp thỏm, tựa hồ sợ bọn họ sẽ bởi vì nguyên nhân này mà không để cho mình đi cùng. Tuy nhiên trong dáng vẻ thấp thỏm ấy lại mang theo cố chấp làm cho không ai có thể lý giải nổi, khiến người nhìn có thể thấy rõ cô bé sẽ không vì bất cứ nguyên nhân gì mà thỏa hiệp.



Nếu Lan Lan không chịu thỏa hiệp, người thỏa hiệp tự nhiên là Trương Dịch và Nam Thiệu. Thế nhưng ở trong lòng bọn họ, cũng đã âm thầm gắn cho cô bé này một dấu sao cần chú ý phương diện tâm lý, khả năng có vấn đề không nhỏ.



Ngược lại thì Trương Duệ Dương cực kỳ thích thú đối với việc Lan Lan mang theo một đống gấu bông, búp bê như thế, đôi mắt nhóc dính lên cơ hồ không rút ra được. Nếu như không phải Lan Lan từ chối để Trương Dịch và Nam Thiệu giúp đỡ mang hộ mấy món đồ chơi, không chừng nhóc sẽ muốn ôm một cái.



Nhưng mà khó khăn ngày hôm qua gặp phải cũng không bởi vì trong nhóm nhiều hơn một người mà thuyên giảm, trái lại tình hình trở nên càng thêm phiền phức, bởi vì trước đó ít nhất còn có thể để Nam Thiệu và Ú Ú cõng hai cha con bay trên không trung xuyên qua nơi này, hiện tại bởi vì Lan Lan mà không tiện làm như thế, nhất định phải dựa vào hai chân để đi ra ngoài. Cũng không phải Nam Thiệu không thể một lần mang hai người, mà là hắn không quá tình nguyện cõng ai ngoài Trương Dịch và Trương Duệ Dương, huống hồ còn là một người chưa rõ nội tình thế nào, trên người lại còn treo linh tinh lộn xộn đầy thứ vô dụng. Đương nhiên, thói quen lập dị này của hắn đều được thành lập trong trường hợp không có nguy hiểm tính mạng mới có thể phô bày ra.



Trương Dịch cũng tán thành đi bộ ra khỏi thành phố, vừa vặn để cho Lan Lan trải nghiệm chút gian nan ở tận thế, đừng ôm ấp nhiều suy nghĩ ngây thơ nữa.



Trên đường quanh khu chung cư đọng lớp tuyết dày đặc, chôn vùi hết thảy vết tích tối hôm qua, chỉ có bức tường sụp đổ cách đó không xa mới chứng minh có thú biến dị với sức mạnh to lớn đã từng ngang qua.



Đoạn đường này tương đối dễ đi, bởi vì mỗi ngày Lan Lan đều dọn dẹp, dù tuyết đọng khá dày thì cũng không đến nỗi ảnh hưởng việc đi lại. Theo như lời cô bé nói thì không quét sẽ chẳng có cách nào đi ra ngoài, hơn nữa mỗi ngày không có việc gì làm, quét tuyết cũng có thể giết thời gian, còn có thể rèn luyện thân thể.



Lúc đi trên đường, Lan Lan tụt lại cuối cùng, liên tiếp quay đầu nhìn về cửa sổ nhà mình, trong mắt tràn đầy không nỡ. Nước mắt sắp ứa ra lại bị nín ngược trở lại, dưới chân cô bé lảo đảo không dám lạc mất một nhà ba người.



Trương Dịch nhìn mà cũng thấy thương cảm, lại không biết an ủi thế nào nên chỉ đơn giản giữ yên lặng.



“Sau này chúng ta còn có thể quay trở lại nữa không chú?” Mãi đến tận khi ra khỏi khu chung cư, đã không thấy nhà mình được nữa, Lan Lan mới thu hồi ánh mắt rồi hỏi Trương Dịch. Dừng một chút, như sợ Trương Dịch không hiểu rõ ý của mình, cô bé bèn giải thích: “Ý cháu là có thể có ngày nơi này khôi phục lại dáng vẻ như trước tận thế được không…”



Nói tới chỗ đây, tựa hồ Lan Lan cũng cảm thấy được suy nghĩ của mình quá hoang đường, giọng lập tức nghẹn ngào: “Khôi phục không được nữa rồi, người đều đã chết sạch… Dù cho hết thảy zombie và sinh vật biến dị đều biến mất, cũng không quay lại được nữa…”



Nghe thấy lời của cô bé, Trương Dịch và Nam Thiệu liếc nhau một cái, trong lòng cũng không khỏi cảm thấy khó chịu.



“Tại sao lại quay về ạ?” Chỉ có Trương Duệ Dương nghe không hiểu, nên mới hỏi: “Chị Lan Lan, chị tới căn cứ của chúng em đi, nơi đó có thật là nhiều người, có chú, có dì, có anh có chị, cũng có các bạn nhỏ nữa, mọi người ở cùng một chỗ với nhau vui lắm.”



Dù Lan Lan đa sầu đa cảm hơn nữa thì chung quy vẫn chỉ là thiếu nữ chưa thành niên, tâm tình tới cũng nhanh đi cũng nhanh, cô bé nhanh chóng bị Trương Duệ Dương thu hút sự chú ý: “Căn cứ của em ở nơi nào? Có rất nhiều người sao? Bọn họ có hiền lành không?” Không biết là do thuốc cảm có hiệu quả hay là vì thể chất người thức tỉnh có sức đề kháng cao, chỉ qua một đêm, bệnh cảm của Lan Lan đã lui đi nhiều, dần dần có thể nghe ra chất giọng vốn có của cô bé, ho thì vẫn còn ho nhưng mà không nặng như hôm qua nữa.



Trương Duệ Dương rất vui vì có người nói chuyện với mình, thêm vào Trương Dịch và Nam Thiệu cũng không ngăn cản hoặc là ám chỉ nhóc không được nói về căn cứ, vì vậy cậu bé lập tức bèn bắt đầu miêu tả không ngừng nghỉ.



Đối với hầu hết tất cả mọi người, tận thế mang ý nghĩa bất hạnh và đau đớn, ấy thế nhưng thực ra trong mắt Trương Duệ Dương lại không chán ghét nó như vậy. Ngoại trừ việc bà nội đã rời đi làm cho nhóc cảm thấy khổ sở đau lòng, nhưng bà nội không qua đời bởi vì tận thế mà đã mất từ trước đó, cho nên điều này sẽ không trở thành lý do để nhóc chán ghét tận thế.




Dù sao cũng là nhà chuyên bán đồ ăn, trong nhà không thiếu lương thực và nguyên liệu, chỉ có điều không đủ nước dùng. Khu chung cư có trạm cấp nước, ngay trước khi những người khác nghĩ tới, Lan Thiên đã chạy đi lấy vài thùng nước lọc giấu trong nhà, sau đó bèn gia cố chặt chẽ thêm cho cửa nhà.



Tận thế mới bắt đầu mấy tháng, Lan Thiên vẫn cứ dựa vào sức một người giết zombie, cướp thức ăn nước uống, nuôi sống mẹ và các em. Mãi đến tận khi trận mưa to ập tới, động thực vật biến dị xuất hiện.



Sau cơn mưa, Lan Thiên rời nhà và rồi không trở về được nữa.



“Mãi cho đến khi trời tối anh ấy cũng không quay lại, khi đó cả nhà cháu đều cảm thấy trời đất như sụp đổ.” Nói tới đây, trên mặt Lan Lan không có cách nào kiềm chế được mà lộ ra vẻ tuyệt vọng, đó là loại  tuyệt vọng hòa với bi thương, sợ hãi, cùng mê man không thấy rõ tương lai, quấn lấy nhau rối như tơ nhện bao chặt lấy cô bé, không có cách nào tránh thoát.



“Sau đó thì sao?” Trương Dịch nhìn mà không đành lòng, vì vậy lên tiếng dò hỏi, không để Lan Lan tiếp tục rơi vào tâm tình sa sút kia.



Ngay đến cả Nam Thiệu cũng không khỏi dừng lại động tác trong tay, nhìn qua.



“Các chú nhất định đã cho là anh cháu chết rồi đúng không? Không phải đâu. Khi đó cả nhà cháu cũng nghĩ như thế, cho là anh ấy bị… bị zombie ăn, nhưng thực ra không phải. Anh cháu chỉ là bị zombie nhốt ở trong siêu thị, vẫn luôn không tìm được cơ hội trốn ra. Sau đó anh ấy bỏ ra hơn một ngày mới giết sạch bầy thây ma đó rồi trở lại.” Lan Lan lấy lại tinh thần, sắc mặt lập tức phấn chấn, cười giảo hoạt nói.



Trương Dịch và Nam Thiệu đều trầm mặc, trong lòng đồng thời dâng lên một loại dự cảm xấu, nhưng đều không hỏi thành lời.



Chỉ có Trương Duệ Dương là lộ ra nụ cười vui vẻ, nói: “Vậy thì quá tốt rồi. Chị ơi, anh Lan Thiên giỏi quá!”



“Đúng vậy, anh cả lợi hại nhất cũng giỏi nhất!” Nghe thấy lời cậu nhóc khen, Lan Lan tỏ ra vô cùng vui sướng, nâng lên khuôn mặt nhỏ của Dương Dương mà hôn một cái, kiêu ngạo tiếp lời.



Cơm chín. Lan Lan đứng dậy mở nắp ra, Trương Dịch định tiếp nhận việc nấu ăn nhưng cô bé không chịu, mà là vừa nấu ăn vừa hồi ức lại chuyện cũ. Tuy cô bé ngây thơ nhát gan nhưng cũng không hồ đồ, biết mình không có năng lực gì, nếu như ngay cả chuyện làm cơm như vậy còn không thể hiện, người khác dựa vào cái gì mà cưu mang mình.



Lan Thiên không trở về. Ở vào thời điểm này, hoặc là phải nói ở thời gian sớm hơn nữa, ngay khi tận thế phát sinh, thân là mẹ, vì con cái thông thường sẽ đứng ra trước nhất. Nhưng mẹ của Lan Lan không giống vậy, bà nhát gan nhu nhược, nhu nhược đến mức ngay cả tính mạng của chính mình đều không gánh vác được. Đừng nói là đi tìm con trai, chỉ cần để bà liếc mắt nhìn ra ngoài thì bà cũng có khả năng té xỉu. Về tính cách có thể nói Lan Lan gần như đã di truyền hoàn mỹ từ mẹ của mình.



Không thể dựa vào mẹ, đương nhiên mấy đứa nhỏ cũng không nghĩ tới việc dựa vào bà. Chị hai của Lan Lan lúc đó mới mười bảy tuổi, cô tên là Lan Vân, cô không ngần ngại cầm lấy dao bầu mà anh lớn kiếm về giấu ở trong tủ đi ra cửa, gánh vác trách nhiệm bảo vệ mẹ và hai em.



Có điều dù sao cô cũng chỉ là thiếu nữ bình thường, sau cơn mưa hoàn cảnh ác liệt đã tăng lên độ khó không chỉ gấp đôi, cô gái ấy trở nên bé nhỏ chẳng khác gì một con kiến đứng trước ngọn núi lớn. Vào lần thứ ba đi ra ngoài, Lan Vân cũng chẳng còn trở về.



Mất đi anh chị, ba người còn lại nếu như không ra ngoài tìm thức ăn thì sẽ chết đói. Thế nhưng mẹ Lan Lan không dám, Lan Lan không dám, mẹ cô bé thậm chí tuyệt vọng đến nỗi muốn mang hai đứa con tự sát. Vẫn là Lan Hâm lúc đó mới mười một tuổi, đứa em út trong nhà đã ngăn mẹ, sau đó mang cái rìu đâm đầu xông thẳng vào thế giới bị zombie và động thực vật biến dị chiếm giữ.



Lan Hâm lanh lợi, dũng cảm, có tính tình quật cường giống Lan Thiên. Bởi vì tuổi còn nhỏ, sức lực không đủ, cậu bé đều dựa vào đầu óc linh hoạt cùng với sự nhanh nhẹn để đọ sức với zombie và thực vật biến dị, một lần thằng bé chỉ mang về ít thức ăn và hai ba bình nước, hệt như con kiến dọn nhà nhưng vẫn cứ giúp ba người chịu đựng hơn một tháng.



Nhưng khi cậu bé quen với tập tính của zombie và thực vật biến dị, ra ngoài không còn quá nguy hiểm như trước, một con báo biến dị lại xuất hiện.



Lan Lan đứng ở bên cửa sổ tận mắt nhìn thấy con báo kia ngoặm Lan Hâm đi, cô bé gần như điên mất.



Khi trốn ở trong nhà chỉ còn dư lại hai người phụ nữ chân yếu tay mềm, nhìn con gái sợ hãi núp ở trong tủ run rẩy không ngừng, nghĩ đến những đứa con mẹ Lan Lan lại sốc tinh thần kiên cường lần thứ hai. Bà cầm lấy con dao phay – thứ vũ khí còn lại duy nhất trong nhà, run rẩy mở cửa.



Đáng tiếc lần này bà đi rồi cũng không thể trở về được nữa.



Đương nhiên, nói bọn họ không thể trở lại, đó là phán đoán của Trương Dịch và Nam Thiệu dựa vào lẽ thường. Mà ấn theo lời giải thích của Lan Lan thì chính là sau đó mọi người đều trở về.



Họ trở về vào lúc nào đây? Chính là khi Lan Lan trốn ở trong tủ đất trời đen kịt không biết qua mấy ngày, thân thể và tinh thần đều đã đạt đến cực hạn.



Từ đó về sau, người một nhà vẫn vui vẻ hân hoan mà sinh hoạt chung một chỗ, cùng đi ra ngoài tìm thức ăn, cùng đi giết zombie, ai cũng không ra ngoài một mình nữa.



“Không phải cháu nói mình chưa từng giết zombie sao?” Trương Dịch nghe mà cảm thấy nghẹn ngào, nhưng vẫn đành phải hỏi.



Trong hồi ức của Lan Lan, anh phát hiện một vấn đề vô cùng  kỳ quái, đó chính là năm người trong nhà họ đều không xuất hiện tình trạng hóa zombie, toàn bộ còn sống. Mà càng thú vị chính là, không có một ai là người thức tỉnh. Ngay cả Lan Lan, dị năng của cô bé hẳn không thức tỉnh vào lúc đó, bởi vì từ đầu đến cuối đều không nghe thấy chút gì liên quan tới dị năng từ lời kể của cô. Dường như Lan Lan không ý thức được chính mình đã thức tỉnh một loại năng lực đặc biệt nào đó.



“Cháu không ạ, là anh cả nhà cháu giết đó. Anh cháu giỏi lắm.” Nghe thấy câu hỏi của anh, trên mặt Lan Lan không hề có một chút biểu tình chột dạ nào, mà là đáp lời cực kỳ tự tin.



Trương Dịch yên lặng, nhất thời cũng không biết nên nói thêm gì nữa.



Trương Dịch nghĩ có lẽ anh và Nam Thiệu đã hiểu được trạng thái biểu hiện quái dị của cô bé là như thế nào rồi. Nhưng mà nghi hoặc được gỡ bỏ cũng không làm cho bọn họ thở phào nhẹ nhõm mà tâm tình trái lại trở nên càng thêm nặng nề hơn.