Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 42 : Quá khứ

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Edit: Mạc Nhi



Beta: Yến Phi Ly



Một tiếng, hai tiếng, ba tiếng…



Không khí dần căng thẳng. Trương Duệ Dương phát hiện không ai đoái hoài tới nhóc, ngay cả chú béo cũng vậy, vì thế chạy tới chỗ ba lô của Trương Dịch lấy ra bộ Ngũ Cầm hí mà nhóc lén nhét vào, một mình một người chơi tiếp.



Không ai biết tiếp xúc nguồn nước bị ô nhiễm sẽ xuất hiện cái gì, ít nhất người ở trấn Vọng Dương không biết, từ sau khi xuất hiện chuyện uống nước sông bị biến thành zombie mọi người liền không dám uống nước chưa được tinh lọc nữa, ngay cả đụng chạm cũng không dám, ai biết dính tới nó có bị biến dị hay không, hay trong bao lâu sẽ phát sinh biến dị.



Không xác định trước thời gian mà phải chờ đợi thật sự là giày vò.



Đây là lần thứ hai Nam Thiệu gặp phải sự uy hiếp đến từ cái chết, nhưng cảm giác ở mỗi lần lại hoàn toàn khác nhau. Lần đầu tiên, hắn trơ mắt nhìn bạn bè và Nam Duy bỏ đi, cả người bị tuyệt vọng cùng bi thương bao phủ mà sinh ra ý niệm cam chịu, rõ ràng nhận thấy thân thể biến hóa nhưng ngay cả việc nâng tay tự sát đều lười, thậm chí hắn còn có suy nghĩ cứ vậy biến thành zombie cũng tốt. Mà lúc này đây hắn không phải chờ đợi một mình, bên cạnh hắn có bốn người, một đứa trẻ ngây thơ đáng yêu và ba người bạn, ba người đồng đội mới chỉ quen biết nửa tháng.



Mới chỉ nửa tháng.



“Anh Dịch, tôi hơi căng thẳng.” Hắn đột nhiên mở miệng, nửa đùa nửa thật nói với người ngồi bên đang trầm mặc dùng khăn nóng đắp chân. Trên thực tế hắn không thật sự lo lắng đến mức ấy, kỳ thực hắn không quá để ý, chỉ là lúc này tâm huyết dâng trào nên hắn muốn biết Trương Dịch sẽ có phản ứng như thế nào mà thôi.



Nghe vậy, Trương Dịch quay đầu qua, sau đó vỗ vỗ vai hắn, thuận thế không hề kiêng kị nắm lấy tay hắn, anh không hề nói bất cứ câu an ủi nào, quay người khom lưng đặt khăn mặt đã lạnh lên bếp lửa rồi cầm lấy một tấm khăn khác đã hơ nóng tiếp tục đắp vào chân. Không có áy náy không có thương hại, càng không có sợ hãi hay chán ghét, thái độ của anh hoàn toàn giống như bình thường.
“Thích? Kiểu phụ nữ như vậy? Anh Thiệu, em thấy còn không bằng trực tiếp cưới anh Dịch đâu!” Cục thịt Trần không cho là đúng mà xen mồm.



Rõ ràng là thuận miệng vui đùa, Nam Thiệu nghe mà tim lại muốn nhảy dựng, khóe mắt bất giác liếc về phía Trương Dịch.



“Tiểu Trần!” Trương Dịch trầm giọng, trong thanh âm mang theo mùi cảnh cáo.



“Ấy, xem như em miệng thối.” Cục thịt Trần vội nâng tay lên làm vẻ tự vả miệng hai cái, rồi lại híp mắt cười “Em không nói nữa là được mà anh Dịch.”



Trương Dịch đương nhiên sẽ không vì chuyện này mà tức giận với cục thịt Trần, chung quy đối phương không có ác ý, vì để ngăn ngừa y lại nói ra mấy lời không tốt, anh quyết định tự mình kể ra thì hơn.



“Tôi và cô ấy được mai mối mà quen nhau. Tôi là cảnh sát, công việc rất bận rộn, thời gian cũng không cố định mà lại có tính nguy hiểm cao, loại nguy hiểm này đôi khi thậm chí sẽ liên lụy người nhà. Từ khi đi coi mắt đến khi kết hôn là ba năm, tôi và cô ấy gặp mặt lại có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cô ấy vẫn không hề oán giận, cô ấy nói cảm thấy chồng của mình làm cảnh sát là chuyện hết sức đáng tự hào.”



Nói đến đây, Trương Dịch cười nhẹ một tiếng, thanh âm chậm rãi mà thong dong không có chút phẫn nộ, oán hận “Có lẽ cô ấy là người phụ nữ tràn ngập khí khái anh hùng. Đáng tiếc, hiện thực chính là hiện thực, khi biết được tôi sẽ ngồi tù, dù biết rõ tôi oan uổng thì cô ấy vẫn lựa chọn bỏ rơi Dương Dương, lập tức ly hôn. Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống mà mình muốn, tôi không trách cô ấy, chỉ là hơi tiếc nuối…” Khi nói đến hai chữ ‘tiếc nuối’ ánh mắt anh hướng về Trương Duệ Dương đang chơi đùa chỗ nền đất trống. Điều anh tiếc nuối nhất chính là con trai từ nhỏ đã không được cảm nhận tình yêu của người mẹ.



“Anh còn thích cô ta?” Nếu nói trước kia còn hơi ghen tị với người phụ nữ này thì hiện tại Nam Thiệu đối với cô ta đã là triệt để khinh thường. Loại phụ nữ này sao có thể xứng với Trương Dịch.



Trương Dịch lắc đầu, chỉ cười không nói gì. Nếu không phải bị hỏi, anh thậm chí lười nhắc lại, chuyện của anh và vợ cũ đã sớm chấm dứt không còn chút liên quan vào cái khoảnh khắc anh ký đơn ly hôn, vào cái lúc mà vợ anh vứt bỏ Dương Dương ngây thơ mới chỉ ba tháng tuổi.