Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 43 : Mưa to

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Edit: Mạc Nhi



Beta: Yến Phi Ly



“Nước sắp đầy, mau mau đổi chậu, đổi chậu!” Cục thịt Trần nhảy dựng lên, chạy về hướng nhà vệ sinh. Một lát sau cầm một cái chậu trở về, Trương Dịch đang muốn nghiêng người bưng chậu nước đã đầy đi, Nam Thiệu đè vai anh lại sau đó đứng dậy đi làm, đồng thời đổ nước mưa vào cái nồi trên bếp.



Từ sáng đến trưa, từ trưa đến chiều, mới đầu còn là trầm mặc sau đó thì họ bắt đầu trò chuyện với nhau, thời gian chờ đợi vốn dai dẳng cũng trở nên nhanh hơn. Mưa còn đang rơi, trời càng ngày càng tối, Nam Thiệu lại không cảm giác được thân thể có bất cứ phản ứng khác thường nào. Vết thương do bị zombie cào sau hai giờ sẽ bắt đầu ngứa run lên, đồng thời nhiệt độ toàn thân tăng cao, ngủ mê li bì. Còn nếu uống nước chưa được tinh lọc ngay lập tức sẽ biến thành zombie, vì sao có sự khác nhau giữa hai vấn đề này thì Nam Thiệu cũng không rõ, nhưng từ lúc hắn dùng nước đã đun sôi để rửa mặt rửa tay, đến bây giờ ước chừng đã qua năm sáu giờ mà vẫn chưa có cảm giác gì, có lẽ…



Lắc lắc đầu, hắn cố quăng cái suy nghĩ may mắn đó đi, thấy cục thịt Trần bưng một chậu nước đến sát tường để đó, bèn nói “Tôi đi tìm xem nhà ai có thùng lớn không.” Bởi vì thời tiết lạnh, lò sưởi vẫn đốt liên tục, để tránh lãng phí có thể đun nước sôi không ngừng, thế nhưng cũng không thể dùng chậu đựng nước vì cái kia căn bản cũng không thể chứa được bao nhiêu. Cũng chẳng thể dùng thùng đựng nước mưa, cho nên chỉ có thể đi tìm cái khác mà thôi.



“Tôi đi với cậu.” Trương Dịch cũng đứng lên. Anh có lẽ đoán được Nam Thiệu sợ mình bị biến dị cho nên đang tìm cớ rời khỏi mọi người.



Nam Thiệu nhìn về phía anh, ánh mắt bỗng lóe lên tia sáng.



“Em cũng phải đi lấy đồ ăn.” Cục thịt Trần thả chậu xuống sau đó đứng thẳng eo vỗ vỗ tay “Em gái Mộ nhiên, nơi này giao cho em nhé.”



Lý Mộ Nhiên vươn tay từ trong ổ chăn vẫy vẫy với y, xem như trả lời đã biết. Trương Duệ Dương đang chơi một mình cũng nhìn qua bên này, nghĩ một chút bèn bò đến trên sô pha, ngã người ghé vào sô pha một mình lăn lộn qua lại. Nhóc đã dưỡng thành thói quen khi mà Trương Dịch ra ngoài sẽ ngoan ngoãn ở trong nhà, trừ khi Trương Dịch chủ động nói muốn dẫn nhóc theo còn không thì cậu nhóc cơ hồ rất ít mở miệng yêu cầu.



“Tiểu Trần đừng đi, dù sao anh phải ra ngoài nên sẽ thuận đường lấy đồ ăn về.” Trương Dịch nói với cục thịt Trần. Mưa lớn như vậy không nên để một người chạy đi chạy lại khi không cần thiết, nhất là sau khi nghe Nam Thiệu phân tích tình huống.



“Nhưng anh Dịch à, chỉ có một cái áo mưa thôi. Cái ô kia cũng không hoàn toàn ngăn được mưa.” Cục thịt Trần không tán thành nói “Phòng trên lầu này chưa ở kín người đâu, chắc không đến nỗi ngay cả thùng nước cũng không có chứ, các anh căn bản không cần phải ra ngoài.”



“Không sao, chỉ cần trông Dương Dương giúp anh là được.” Trương Dịch vừa nói vừa rời đi.



Nam Thiệu đang ở phòng khách khác lục tung lên để tìm đồ, sau đó lấy ra một cái đèn pin và hai cục pin, hắn gắn pin vào rồi vỗ vỗ vài cái, không nghĩ tới đèn pin vẫn có thể sáng lên. Nghe được tiếng bước chân của Trương Dịch, hắn quay đầu cười bảo “Có thứ này sẽ thuận tiện hơn.”



Hai người cầm áo mưa che ô đi ra cửa, lại không trực tiếp xuống bên dưới mà là giống như lời cục thịt Trần đi tìm ở những căn hộ không ai ở, kết quả phát hiện bên trong sớm bị vét sạch chỉ còn vài thứ đồ linh tinh, vật liệu bằng gỗ một chút xíu cũng không còn thừa, ngay cả khung giường đều bị tháo, ngược lại thì bình gas vẫn còn nguyên vẹn ở chỗ đó.



Sớm đoán được có khả năng sẽ xuất hiện loại tình huống này, thế nhưng tận mắt nhìn đến vẫn thật sự hơi chấn động. Nam Thiệu không khỏi lại may mắn ngày hôm qua bọn họ tin vào phán đoán của Trương Dịch, bằng không chỉ sợ lúc này sẽ vì một miếng ván giường mà tranh giành với người khác.


Nghe hắn nói như thế, Trương Dịch trầm mặc một lát mới mở miệng “Ra ngoài sau đó đi đâu? Lần này thị trấn Vọng Dương không biết còn lại bao nhiêu người.”



Nam Thiệu ngẩn người đột nhiên phản ứng lại. Hắn vẫn lo nghĩ chuyện chạy thoát lại quên mất thời tiết có thể ảnh hưởng tới những người còn sống sót ở thị trấn Vọng Dương. Những người thường kia đều ở trong túp lều đơn sơ căn bản chịu không nổi mưa lớn như vậy, cho dù cấp cao ở trấn trên cho phép tất cả mọi người chuyển vào khu nhà nhưng nếu không có chuẩn bị trước, trời lạnh cũng là một vấn đề lớn, huống chi còn có uy hiếp của nước sông tràn vào. Chính như Trương Dịch suy nghĩ, dù mưa vô hại đối thân thể người, xác xuất căn cứ người sống ở thị trấn Vọng Dương có thể bảo tồn chỉ sợ cũng vô cùng nhỏ bé. Bọn họ tuy rằng bị nhốt ở đây nhưng so với người trong trấn nhưng tựa hồ vẫn may mắn hơn một chút. Nghĩ đến điều này tâm tình của hắn không khỏi nặng nề hơn. Hắn có lẽ rất ít để ý tới sống chết của những kẻ không liên quan, lại càng không thích lo chuyện bao đồng, thế nhưng khi đối mặt với kiếp nạn của nhiều người, hắn cũng không thể thờ ơ.



Hai người đều trầm mặc, không khí trở nên áp lực. Độ ấm bàn tay Nam Thiệu cùng với động tác mát xa phát huy tác dụng, thần kinh Trương Dịch bởi vì đau đớn mà buộc chặt giờ đây chậm rãi thư giãn hơn, mí mắt bất giác càng ngày càng nặng. Ngay lúc anh sắp ngủ, chợt cảm thấy Nam Thiệu thả chân anh xuống, sau đó đứng lên rời đi. Anh giật giật, lui hết cả người vào trong chăn, còn nhớ chừa cho Nam Thiệu một chỗ trống, cho nên anh nép sát vào bên trong dán lên lưng sô pha.



Trong tai truyền đến thanh âm rào rào, tựa hồ là có người mở nắp nồi nước ra, sau đó thêm than để phòng ngừa khi mọi người đều ngủ, than cháy hết sẽ tắt, bốc hơi gây ra khí than độc. Việc này trước khi ngủ anh đã chỉ qua cho Nam Thiệu, hẳn là hắn cũng chuẩn bị ngủ. Quả nhiên khi trong đầu anh mới mơ mơ màng màng chợt lóe ý nghĩ này, liền cảm thấy trên người động một chút, sau đó góc chăn bị xốc lên, một thân thể nằm xuống kề sát anh.



Thật ấm áp! Anh thầm thở dài, cơn buồn ngủ dâng lên khiến anh nhanh chóng chìm vào trong mộng.



Trái ngược với anh, Nam Thiệu thật lâu không thể ngủ. Hắn hơi hối hận rõ ràng biết mình thích đàn ông, thế mà còn tự tìm khổ. Hiện tại người đàn ông này nằm bên cạnh, lại còn là người hắn yêu mến, sao có thể không suy nghĩ linh tinh? Tay hắn giật giật, muốn sờ eo Trương Dịch nhưng nhanh chóng thu lại nắm lấy viên đá đen để dưới gối.



Thẳng nam bài xích đồng tính thế nào, từ trên người Nam Duy hắn đã thấy rõ ràng. Hắn không muốn bởi vì nhất thời xúc động mà khiến quan hệ với Trương Dịch trở nên căng thẳng, lại càng không nguyện ý từ đôi mắt trầm tĩnh ấy bắt gặp thần sắc chán ghét, cho nên hắn sẽ tận lực khắc chế bản thân.



Thật vất vả thu hồi tâm tư hỗn loạn, hắn chậm rãi đưa dị năng vào trong viên đá đen, tinh hạch đã hấp thu xong hắn chỉ có thể dựa vào việc sử dụng dị năng cạn kiệt, sau đó để nó tự khôi phục rồi tăng thêm năng lực. Hắn có một loại dự cảm viên đá đen này hấp thu dị năng sắp tiếp đến bão hòa, mà sau khi bão hòa sẽ phát sinh chuyện gì hắn ngược lại có chút chờ mong.



Không biết ngủ quên từ lúc nào, trong mơ, Nam Thiệu cảm giác mình bị một vầng sáng bao lấy, hắn giống như thấy được vạn vật sinh sôi, một màu xanh dạt dào, một vùng đất rộng lớn, lại giống như cái gì cũng không có, trong trời đất trống trải hư hóa chỉ còn lại một mình hắn. Cái loại tịch mịch khủng hoảng này khiến hắn không khỏi vung hai tay muốn bắt lấy thứ gì đó.



“Ưm, mơ thấy cái gì thế?” Bên tai bỗng nhiên truyền đến một giọng nói khiến hắn yên tâm, hắn mở mắt ra, khuôn mặt tuấn tú hiện lên trên con ngươi hắn. Hắn còn ngây ngẩn một lúc lâu rồi mới từ cảnh trong mộng phục hồi tinh thần, phát hiện mình không biết như thế nào lại đặt Trương Dịch dưới thân. Dưới ánh sáng mờ nhạt, trên mặt người kia lộ ra vẻ dở khóc dở cười và có cả lo lắng, nhưng không có chán ghét.



“Anh Thiệu, thì ra tướng ngủ của anh xấu như vậy. Chậc, thành thật khai báo vừa nãy có phải anh nằm mơ thấy đang làm chuyện không thích hợp cho nhi đồng xem phải không, tưởng anh Dịch thành phụ nữ?” Giọng cục thịt Trần vang lên trong không gian mờ tối.



Nam Thiệu quay đầu qua, chống lại không phải khuôn mặt béo của cục thịt Trần mà là ánh mắt hiếu kỳ của Trương Duệ Dương. Mọi người đều tỉnh! Khuôn mặt hắn đỏ lên, còn chưa nghĩ nên nói cái gì, liền cảm giác được người dưới thân động đậy.



“Này, cậu nặng quá đi? Tuy rằng tôi rất biết ơn cậu xoa chân giúp tôi, thế nhưng cậu cũng không thể coi tôi thành cái đệm thịt chứ.” Trương Dịch cười nói, sau đó còn không quên trêu chọc, “Thừa dịp Mộ Nhiên không thấy, nhanh chóng vào buồng vệ sinh giải quyết đi.”



Nam Thiệu chật vật lui ra, lấy tốc độ ánh sáng chui vào trong phòng vệ sinh, phía sau truyền đến tiếng cười sang sảng của cục thịt Trần cùng Trương Dịch.



Trương Dịch thật đúng là có tấm lòng rộng mở! Hắn dựa lưng vào cửa nhà vệ sinh cười khổ, đợi không khí lạnh lẽo bao quanh chính mình mới để thứ đứng thẳng chậm rãi bình ổn, cũng không có động tay đụng vào nó. Nghĩ đến cảm giác vừa rồi đặt giữa hai chân đối phương không khỏi lại một trận tê dại, vật vừa hơi nhuyễn xuống lại cứng lên. Hắn chửi thề trong lòng, cố gắng vứt bỏ mọi suy nghĩ trong đầu, rốt cuộc khi tiếng bước chân lạch cạch của Trương Duệ Dương hướng về bên này mới thành công giúp hắn ổn định lại.