Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 44 : Kẻ xâm nhập

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Edit: Dật Phong



Beta: Yến Phi Ly



Trời vẫn chưa sáng, giống như đêm tối nửa năm trước lại lần nữa tái hiện, cuồng phong còn kèm theo sấm chớp, tựa như ma quỷ thổi lên khúc nhạc tàn sát nhân gian. Khác với những đứa trẻ khác, lá gan Trương Duệ Dương có thể xem như khá lớn, nhưng vẫn bị dọa đến nỗi phải chui vào trong lòng Trương Dịch.



“12 giờ.” Cục thịt Trần cầm đồng hồ y tháo từ cổ tay zombie, nheo mắt dưới ánh nến nhìn một chốc, nói.



Không phải 12 giờ đêm, mà là 12 giờ trưa.



Tất cả mọi người im lặng không nói gì. Bởi vì sét đánh, cho nên đồ ăn bọn họ cũng chưa đi nhận. Thùng hứng nước mưa đều đã đầy, thùng lấy về từ nơi khác được rửa sạch sẽ, nước cất đã đổ đầy được một phần tư. Nồi và bát đũa ccũng được rửa sơ qua, trên bếp lò để một nồi đun nước, nước bên trong sôi ùng ục, Lý Mộ Nhiên vừa trộn mì hôm qua chưa ăn hết vừa đi vào, sau đó nhấc nồi chứa đầy nước đặt lên lửa đun. Trước mặt mỗi người đều đặt một ly nước cất.



Nước mang ra từ trong trấn cùng phần được lĩnh sau này dù uống tiết kiệm cũng đã sớm hết, môi mấy người đều khô nứt, kể cả tiểu Dương Dương được chăm sóc đặc biệt cũng không ngoại lệ.



Người đầu tiên uống thử không phải Nam Thiệu như lần trước.



“Như Lai Phật Tổ, Thái Thượng Lão Quân, Ngọc Hoàng đại đế, thổ địa lão gia, chúa Giê-su, cha mẹ phù hộ, phù hộ……” Cục thịt Trần chắp tay bái thiên bái địa bái tứ phương, miệng lẩm bẩm, ngay cả cha mẹ không biết ở nơi nào cũng đều niệm một lần.



“Ba ơi, chú béo đang làm gì thế?” Trương Duệ Dương hiếu kì hỏi, ánh mắt lại nhìn chằm chằm ly nước trên bàn, mím cái miệng nhỏ nhắn, cảm giác thật muốn uống.




Lời này vừa nói ra, không chỉ người bị chế ngự và người bị Nam Thiệu đá bay ra ngoài cửa kia kinh ngạc, ngay cả cục thịt Trần cũng nhịn không được hô lên “Anh Dịch, chúng ta vất vả kiếm được, dựa vào cái gì để cho bọn họ?”



“Câm miệng!” Trương Dịch quát khẽ, ánh mắt không bỏ qua một chút phản ứng của người đàn ông kia, bao gồm bàn tay hóa ra kim loại của hắn “Chúng tao sẽ đi. Mày chỉ cần cam đoan để tất cả bọn tao an toàn ra khỏi đây.”



Người đàn ông nhắm chặt mắt, sau đó mở miệng “Có thể.” Phát hiện Trương Dịch không định thả hắn ra, hắn mới phản ứng lại, nói với đồng bọn “Để bọn họ đi!”



Có lẽ trong nhóm người dị năng kia hắn có uy tín nhất, cũng có thể do lời nói của Trương Dịch, người bên ngoài quả thực dịch sang bên cạnh, chừa ra một con đường.



“Đi gọi Mộ Nhiên. Trừ áo mưa cùng vũ khí, đừn mang gì hết.” Trương Dịch nói với cục thịt Trần.



Cục thịt Trần tuy không tình nguyện nhưng sẽ không làm trái quyết định của Trương Dịch, y lập tức xoay người vào trong phòng, rất nhanh liền cùng Lý Mộ Nhiên ôm Trương Duệ Dương từ bên trong đi ra. Như Trương Dịch nói, chỉ mang theo áo mưa và vũ khí, ngoài ra, cái gì cũng không lấy.



“Trong toà nhà này vẫn còn phòng trống, các người có thể ở đó.” Người đàn ông đột nhiên mở miệng, tựa hồ như lương tâm của hắn bỗng nhiên trỗi dậy.



Trương Dịch hừ một tiếng từ chối cho ý kiến.



Khi nhìn thấy Lý Mộ Nhiên đi qua, có mấy người dị năng mắt sáng rực lên, tựa hồ muốn giữ người lại, có điều rất nhanh, trong ánh mắt lạnh lẽo chăm chú của Trương Dịch mà đánh mất ý niệm. Nam Thiệu đi cuối cùng, lúc này cả đám mới rời đi.