Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 63 : Đứa trẻ cố chấp

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Edit: Mạc Nhi



Beta: Yến Phi Ly



“Ba ba.” Bất chợt một âm thanh vang lên bên tai mọi người.



Trương Duệ Dương đứng cạnh cánh cửa lộ ra cái đầu nhỏ với vẻ mặt lo lắng tìm kiếm ba mình trong đám người, cuối cùng nhóc nhìn thấy Trương Dịch đang được Nam Thiệu ôm lấy, trong ánh mắt vừa kinh ngạc vừa xấu hổ của mọi người lon ton chạy tới. Hóa ra nhóc nghe được Trương Dịch và Nam Thiệu gặp nguy hiểm, liền thừa dịp những người khác đều chỉ lo chú ý tới Bùi Viễn và Giới Sân thì lặng lẽ ra ngoài, tìm thật lâu mới tìm được nơi này. May mắn là trên đường cũng không xảy ra nguy hiểm gì.



“Ba ơi.” Đứa trẻ ngồi xổm trước mặt Nam Thiệu, nâng tay lên chạm vào khuôn mặt trắng bệch của Trương Dịch, sau đó lại gần nhẹ nhàng mà hôn lên má anh.



“Dương Dương.” Nam Thiệu mở miệng, giọng hắn khàn khàn.



“Chú bí đỏ.” Trương Duệ Dương ngẩng đầu nhìn Nam Thiệu, lại cúi đầu đưa tay nắm lấy bàn tay buông thõng của Trương Dịch.



Đứa trẻ không khóc không làm loạn, cũng không hỏi gì, điều này làm cho đám người lớn đều luốn cuống, nhưng lúc này ở bên ngoài kéo dài càng lâu lại càng nguy hiểm, cho nên Kiều Dũng vừa định mở miệng, đã bị Nam Thiệu đoạt trước “Dương Dương, chúng ta mang ba con về trước đã nhé.”


Trương Duệ Dương lắc đầu, sau đó lại nép vào gần Trương Dịch. Lý Mộ Nhiên thở dài, thả bát xuống, đi qua “Vậy để dì cởi quần áo bên ngoài cho con nhé.”



Lần này Trương Duệ Dương lại rất phối hợp bò ra khỏi chăn, cởi hết quần áo dày rồi mới trở lại chỗ cũ. Mà bên kia, Nam Thiệu cũng bắt đầu cởi đồ, dặn cục thịt Trần và Lý Mộ Nhiên “Anh nằm một lát, có chuyện gọi anh nhé.” Thay quần áo mới, hắn lấy ra tinh hạch mới được chia, sau đó nằm phía bên kia của Trương Dịch, vừa thay thế lò giữ ấm lại phải tránh đụng đến miệng vết thương.



Tuy rằng cảm giác cảnh tượng có hơi là lạ, nhưng lúc này ai cũng không có tâm tình nghĩ nhiều, hai người đáp ứng. Cục thịt Trần canh giữ ở bên cạnh, Lý Mộ Nhiên cầm bát đi ra ngoài, thuận tiện xem tình huống những người khác.



Khi năng lượng trong tinh hạch tiến vào cơ thể, Nam Thiệu lần đầu tiên cảm giác được trong thân thể có kinh mạch tồn tại, kinh mạch khô kiệt tựa như một vùng đất khô cằn điên cuồng hấp thu năng lượng tinh hạch mang lại, mới hấp thu vài phút mà viên tinh hạch trong tay đã hóa thành bột phấn. Hắn suy tư một chút, nếu là trong quá khứ nhất định sẽ còn lại tinh hạch, thời gian tiêu hao để hấp thụ cùng với năng lượng tràn vào thân thể cũng sẽ khác, cũng không phải tinh hạch mới không bằng tinh hạch cũ mà là tốc độ hấp thu của hắn lại tăng nhanh. Đối với lần này hắn không có quá nhiều ý tưởng, mà là cầm một viên tinh hạch ở trong tay tiếp tục hấp thu. Lần này chỉ hấp thu một nửa, kinh mạch liền bão hòa, không chỉ mỏi mệt tan hết, cái loại ấm áp tràn ngập toàn thân cho hắn biết dị năng của hắn lại tăng tiến một tầng.



Khẽ thở dài xả giận, hắn mở mắt ra thần thức tập trung tại mi tâm, trước nhìn thoáng qua cục thịt Trần mắt đỏ ngầu ngồi cạnh giường, phát hiện trên người cũng bao phủ một tầng khí trắng, Trương Duệ Dương ngủ ở bên kia cũng thế, khác nhau là bọn họ khí trắng trên người vô cùng rõ rệt, không giống Trương Dịch như có như không, cơ hồ chỉ một trận gió liền có thể thổi bay. Hắn trước kia bất kể là hấp thu tinh hạch của zombie hay là thúc đẩy thực vật hoặc đá đen đều phải nhắm mắt lại, cho nên cũng không phát hiện loại hiện tượng này. Lúc này kết hợp với dị năng của hắn, đám khí này ước chừng thể hiện cho ‘sự sống’ của một người, chỉ là vì sao màu sắc khác nhau, bây giờ hắn vẫn chưa thể biết rõ được.



Sau khi có được kết luận, Nam Thiệu không tiếp tục trì hoãn mà đưa tay nhẹ nhàng đặt lên thắt lưng Trương Dịch thử vận chuyển dị năng của mình vào trong cơ thể của anh. Nhưng mà khiến hắn thất vọng là, dị năng khi tiếp xúc đến Trương Dịch liền dừng lại, giống như là dòng điện đụng phải vật cách điện vậy.



Áp chế nôn nóng trong lòng, Nam Thiệu tự nhủ, đưa tay từ thắt lưng Trương Dịch sửa lại thành nắm lấy tay anh, sau lại đổi thành đầu, thời gian kéo dài rất lâu mà vẫn không thể chuyển dị năng của mình qua, hắn rốt cuộc hỗn loạn. Nhưng nghĩ đến một kích hữu dụng với con chịm lạ kia, hắn lại cố gắng khiến bản thân tỉnh táo lại.



Nhất định được! Khẳng định có thể làm được, chỉ là hắn còn chưa tìm thấy phương pháp mà thôi. Hắn thầm nói với mình, đồng thời rốt cuộc bắt đầu hối hận lúc trước không hỏi rõ Hàn Linh về dị năng sinh mệnh. Nhưng việc đã đến nước này, hối hận cũng vô ích, chỉ có thể cố gắng tìm ra biện pháp giải quyết. Hắn tuyệt đối sẽ không để Trương Dịch chết!