Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 64 : Trương Dịch tỉnh lại

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Edit: Mạc Nhi



Beta: Yến Phi Ly



Chính giữa phòng ăn để một đoạn dây leo màu đỏ, còn có một đoạn dây leo khác màu xanh, đây đều là do đám Kiều Dũng lấy về. Đối với thực vật biến dị mới xuất hiện bọn họ chưa thấy bao giờ, tất nhiên phải nghiên cứu thử xem có thể tìm thấy biện pháp khắc chế chúng hay không. Còn tường đất thiếu chút nữa bị xô ngã bởi đám zombie bị mùi máu tươi hấp dẫn mà xông tới thì đã có đám Hùng Hóa một lần nữa khôi phục dị năng xây lại, trong khoảng thời gian ngắn hẳn sẽ không xảy ra vấn đề gì. Bùi Viễn đã tỉnh, cậu ta hôn mê là vì hít thở không thông, sau khi được cứu liền bắt đầu chậm rãi tốt lên, về phần vấn đề mất máu tuy rằng nặng hơn Giới Sân, nhưng còn chưa đến mức nguy hiểm tính mạng, tĩnh dưỡng một thời gian là có thể khôi phục.



“Thời gian sắp tới, Hùng Hóa lo đẩy cao tường đất lên nhé, không cần lo lắng về vấn đề tinh hạch. Tóm lại… dù không thể xây lên tận trời thì cũng phải ngăn kín mọi hướng trên mặt đất lại.” Kiều Dũng nhắm chặt mắt có chút vô lực nói, trên thực tế hắn căn bản không xác định được làm như vậy có phải thật sự có thể ngăn lại những con quái vật đang ngày càng hung tàn ở ngoài kia hay không.



“Những người khác tìm nguyên liệu gia cố thêm cho cửa sổ phòng ăn và lầu hai đi. Sau đó những ai có dị năng tốt nhất nghiên cứu về dị năng của bản thân, không có dị năng cũng phải rèn luyện ra năng lực lớn nhất, chúng ta không thể chịu thua vài cọng cỏ được.” Nói đến đây, hắn hơi dựa vào phía sau, quay đầu nhìn về phía người bạn thân trăm năm không đổi sắc mặt “Thạch Tam, vũ khí của mọi người nhờ cậu cả đấy.”



Vừa rồi họ đã làm thử thí nghiệm, vũ khí bình thường không thể gây tí xây xước nào cho hai dây leo, mà vũ khí do dị năng của Thạch Bằng Tam rèn nên thì lại có thể, tuy rằng tổn thương rất nhỏ nhưng chung quy vẫn có tác dụng, tốt hơn là chém cả mười nhát cũng không làm được gì. Về phần dùng lửa, dây leo xanh không cần phải nói, còn dây leo đỏ thì tuy rằng sợ lửa nhưng lại đốt không được, hoặc là do trình độ dị năng của Kiều Dũng còn chưa đủ cao. Đợi đạt đến trình độ nhất định hẳn là cũng có thể sinh ra uy hiếp đối với thứ này.



Thạch Bằng Tam khẽ ừ một tiếng đáp lại.


Thấy y không tiếp tục nói, Trương Dịch cũng chẳng có sức lực mà nghĩ, liền xem như không nghe thấy. Trên thực tế anh cũng mất phương hướng, tuy rất muốn nghĩ rằng Nam Thiệu chỉ là quá kích động mới như vậy, thế nhưng đối phương không nói gì lại cố ý tránh mặt khiến anh biết sự tình không đơn giản. Nhắm mắt lại, anh cảm giác mệt chết đi được, việc này quả rất đau đầu, lấy trạng thái thân thể của anh bây giờ không có biện pháp nghĩ nhiều, chỉ có thể dẹp qua một bên đã.



Ở một phòng khác, Nam Thiệu nằm xuống liền ngủ say, hắn rời đi là vì lo lắng mình quá mức kích động lại làm ra chuyện dọa đến Trương Dịch, thế nhưng đối với hành động lúc đó hắn không hề hối hận. Sau khi nhận rõ tình cảm của bản thân, hắn liền chuẩn bị tinh thần phải cho Trương Dịch biết, hiện tại chẳng qua là hành động sớm hơn mà thôi. Hắn trước kia khắc chế cảm tình và dục vọng là vì không cho rằng mình có thể toàn tâm toàn ý thích đối phương, thế nhưng hiện tại lại không còn nỗi băn khoăn này nữa.



Hắn đã rất lâu không nhớ tới Nam Duy, người mà hắn từng dành tình cảm nay nghĩ lại chợt cảm giác giống như không mấy chân thật. Thời gian quen biết Trương Dịch trong tận thế tựa hồ trôi đi rất chậm, dường như mới chỉ một tháng, thế nhưng trong cảm giác của hắn lại như đã quen đối phương từ rất lâu rồi, lâu đến mức có thể giao tính mạng cho nhau. Người đàn ông này đáng giá được đối xử tốt nhất, cho dù rung động nhưng lại không thể cam đoan dành hết toàn bộ tình cảm, hắn sẽ không lựa chọn hành động. Tận thế khiến hết thảy đều được đơn giản hoá, trải qua tử vong, yêu và không yêu, kỳ thật rất đơn giản, không có chút dây dưa lằng nhằng. Hoặc là nói, không có thời gian để người ta phải phiền não.



Có điều vì không để Trương Dịch hao phí tinh thần, cho nên trước khi anh khỏe hẳn, Nam Thiệu không định vạch rõ chuyện này.



Ngủ một hồi rồi ăn no, Nam Thiệu phát hiện bất kể là thần thức hay dị năng đều đạt tới trạng thái cao nhất trước nay chưa từng có, đương nhiên không chút nào trì hoãn, lập tức cung cấp sinh mệnh thêm cho Trương Dịch. Đối với chuyện đêm trước, hắn không đề cập tới, Trương Dịch cũng không nói gì càng không cự tuyệt hắn chữa thương, điều này làm cho hắn yên tâm hơn rất nhiều, trong lòng không khỏi dâng lên một chút kỳ vọng.



Thật ra trong lòng Trương Dịch có vướng bận, đó là làm sao để thân thể mình tốt hơn, anh không chỉ phối hợp chưa trị với Nam Thiệu, còn đưa hết tinh hạch được chia trước kia cho hắn. Hiển nhiên anh cũng phát hiện Nam Thiệu tiêu hao tinh hạch càng lúc càng lớn, anh và con trai cũng không biết có cơ hội thức tỉnh dị năng hay không, khi có dư tinh hạch thì không thành vấn đề, nhưng hiện tại nhu cầu cấp bách liền không có khả năng cất giấu nữa, huống chi tất cả đều là để Nam Thiệu chữa thương cho anh.



Một ngày này hiệu quả trị liệu rõ rệt hơn so với ngày trước, đợi đến buổi tối tuy rằng tối sắc mặt Trương Dịch vẫn tái nhợt như cũ, hai tay không thể nhúc nhích, nhưng khi người bên cạnh giúp đỡ đã có thể ngồi dậy. Những người khác biết được đều vui vẻ hẳn lên, lúc này nếu anh chết, sĩ khí của họ sẽ bị đả kích một cú lớn. Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là tin tức dị năng của Nam Thiệu có thể cứu mạng, tại hoàn cảnh khiến người ta hết sức tuyệt vọng đây có thể được xem như một liều thuốc trợ tim.