Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 71 : Tình cảm rõ ràng

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Edit: Diệp Thần



Beta: Yến Phi Ly



“Chúng tôi vốn tính đi Bác Vệ, nghe nói ở đó có tường phòng hộ rất lớn, lực ảnh hưởng của động thực vật biến dị cũng rất nhỏ.” Vương Viễn Uy nói “Chẳng qua đường đi đều bị thực vật chôn vùi. Chỉ có cao tốc Trường Hàm được người dị năng ở Bác Vệ mở ra một con đường, phải từ chỗ đó mới đi được.” Bác Vệ là thành phố đá trắng có hơn một ngàn tuổi thuộc tỉnh Trung Châu, cách Hàm Trạch về hướng Đông 50km, bởi vì địa thế hiểm yếu, đường núi hiểm trở, giữ chặt vị trí mắt xích của giao thông Trung Thổ nam bắc, thời cổ đại từng là yếu địa chiến lược quân sự, đến bây giờ trở thành thành cổ thắng địa du lịch. Dùng chỗ đó làm căn cứ sẽ có được ưu thế địa lý phòng ngự zombie mà những nơi khác không có được.



“Sao anh biết được?” Tinh thần Kiều Dũng rung lên, bọn họ đã mất tin tức bên ngoài lâu lắm rồi.



“Sau khi trốn vào thị trấn tôi đã cứu một người sắp chết từ bên ngoài tới, là anh ta nói cho chúng tôi biết, chẳng qua anh ta vẫn không sống được. Anh ta đến từ huyện Nhuận Ngọc, bởi vì lọt vào công kích của động thực vật biến dị mà bị thất lạc với nhóm người đi Bác Vệ, cuối cùng đến đây.” Vương Viễn Uy kể lại “Còn vì sao họ biết được tin tức về Bác Vệ, anh ta chưa kịp nói.”



Kiều Dũng hơi tiếc nuối, nhưng có được tin tức như vậy cũng không tệ rồi, ít nhất biết được ở chỗ khác có người sống sót mà không phải chỉ có vài người bọn họ ở đây cực khổ chống đỡ.



“Các anh còn định đi Bác Vệ không?”



Vương Viễn Uy nhìn hắn, cẩn thận nói “Chúng tôi không đi được, ngay cả thị trấn này còn không ra nổi. Đội trưởng Kiều, anh thấy…” Ăn không phải trả tiền, có được sự giúp đỡ, còn muốn nhờ vả người khác, lời này quả thật khó mà nói ra miệng.



“Nếu đồng ý thì ở lại đi.” Kiều Dũng vung tay lên không để đối phương nói hết, tội gì cứ phải làm khó lẫn nhau.
Trương Dịch nâng tay ấn lên vai Nam Thiệu muốn đẩy hắn ra, nhưng khi cảm thấy nụ hôn của hắn mang theo sự quyết tuyệt, tay lại buông xuống. Thật lâu sau, Nam Thiệu rốt cuộc rời khỏi môi anh, lồng ngực phập phồng kịch liệt, trong mắt là chút suy sụp chờ đợi phán quyết.



Trong phòng rất tĩnh lặng, Trương Dịch cảm giác lưỡi mình vẫn còn đang run, môi hơi đau đớn, não bởi vì thiếu oxy mà mê muội, một lát sau mới hoà hoãn lại, bình tĩnh một lát, sau đó mới nhìn về phía Nam Thiệu đang gần trong gang tấc.



“Không nói gì sao?” Vẻ mặt thấp thỏm bất an của đối phương khiến anh lập tức hiểu được. Người đàn ông này rất để ý đến anh! Không nói đến hiện tại, trước tận thế muốn gặp một người quan tâm đến anh như thế, mà cũng là người anh để ý thì không phải là chuyện dễ dàng, anh còn gì phải chần chừ nữa chứ?



Nam Thiệu không nhìn ra phản ứng của anh, đột nhiên hơi hối hận bản thân đã quá xúc động, nếu trước đó nói rõ còn có thể có đường lui, hiện tại ngay cả đường lui cũng không có rồi.



“Anh Dịch… Trương Dịch, tôi…” Hắn cảm giác yết hầu hơi khô khan, sự kích động điên cuồng ban nãy dưới ánh mắt trầm tĩnh của đối phương mà chậm rãi biến mất, chuyển thành lo lắng và sợ hãi vô tận. Hắn thậm chí bắt đầu suy nghĩ, nếu như bị từ chối hoặc nhục mạ, bản thân phải làm sao bây giờ?



“Được rồi, chỉ cần cậu không chê hai cha con tôi vướng víu, tôi cũng không để ý có thêm người nuôi Dương Dương với mình đâu.” Khóe môi Trương Dịch hiện ra một độ cong không quá rõ, nhưng ánh mắt lại trở nên dịu dàng. Có lẽ chỉ khi mất đi quá nhiều, người ta mới có thể hiểu được cách quý trọng.



Nam Thiệu sửng sốt, tựa hồ còn chưa thể tin lỗ tai mình, nhưng ánh mắt rất nhanh sáng lên, ôm chặt lấy Trương Dịch, nói năng lộn xộn “Không ngại, đương nhiên không ngại… Tôi thật sự thích anh…” Có lẽ cảm thấy chỉ dựa vào ngôn ngữ cũng không thể biểu đạt niềm vui sướng trong lòng mình, hắn lại cúi xuống hôn môi Trương Dịch, nhưng không kịch liệt như lúc nãy mà là tràn đầy dịu dàng, nâng niu.



Trương Dịch bất đắc dĩ, nhưng vẫn cực kỳ dung túng hắn