Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 72 : Huấn luyện tàn khốc

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Edit: Diệp Thần



Beta: Yến Phi Ly



Thật ra hai người cũng không dây dưa lâu, cho nên lúc sóng vai đi xuống, đám Kiều Dũng cũng mới thu dọn xong, chuẩn bị ra ngoài giết zombie như thường lệ.



Nhìn thấy bọn họ một người thì nhe răng cười ngốc nghếch, một người tuy vẻ mặt trấn định tự nhiên, thế nhưng môi sưng đỏ, còn bị cắn rách một chút, ngoài nhóm Vương Viễn Uy bên kia và một số người tâm tư đơn giản ra thì gần như đều có thể đoán đã xảy ra chuyện gì. Cục thịt Trần đang kiểm tra xem đao của mình có bị hư hại gì hay không, nhìn thấy bọn họ như vậy không khỏi kinh ngạc há to miệng, nửa ngày cũng chưa khép lại được. Trong mắt Lý Mộ Nhiên chợt lóe lên ý cười, cảm giác hai người này rốt cuộc không rối rắm nữa, như vậy rất tốt.



Một ngày này vì để xem xét người mới gia nhập, cũng thăm dò thực lực của bọn họ, nên vẫn sử dụng phương pháp cũ giết zombie. Trước đó, Thạch Bằng Tam đã mài sắc và tăng độ cứng cho vũ khí của bọn họ một lần.



“Từng giết zombie chưa?” Lúc miệng cống bằng sắt được kéo lên, Kiều Dũng hỏi ba cô gái.



Các cô lắc đầu.



“Vậy hôm nay giết.” Kiều Dũng nói, sau đó bảo những người khác để zombie tới đây rồi đột nhiên ra tay, chém đứt tứ chi của nó. Zombie ngã lăn trên đất nhưng vẫn gầm gừ muốn nhào tới, đáng tiếc không có tay chân, chỉ có thể lăn lộn tại chỗ.



“Giết nó.”
Trương Duệ Dương rốt cuộc thỏa mãn, ngồi xuống muốn đào tinh hạch thì lại phát hiện bởi vì chỉ đâm xuyên hốc mắt nên không dễ tìm như những zombie bị Trương Dịch chém bay nửa đầu, lập tức cảm thấy khó khăn.



Trương Dịch nhìn nhóc ngồi xổm ở đó không biết đang suy nghĩ cái gì, chung quanh lại không có nguy hiểm, vì thế liền chào Kiều Dũng rồi đi ra ngoài tiếp tục chém giết zombie với mọi người. Mà Kiều Dũng thì quay đầu nhìn về phía Trần Vi và Đường Ưu Thiến, lộ ra ý cười trào phúng.



“Hai cô không bằng một thằng nhóc năm tuổi sao?”



Bao gồm cả Thôi Nhị lúc nãy vừa mới giết zombie, trên mặt ba cô gái đều không khỏi lộ vẻ xấu hổ. Trần Vi nắm chặt đao trong tay, bỗng nhiên đứng dậy “Đội trưởng Kiều, kế tiếp để tôi.”



Kiều Dũngkhông thay đổi nét mặt nhìn chằm chằm cô ta một lát, sau đó ra dấu với người bên ngoài, đám Trương Dịch bắt đầu liên tục ném zombie bị chặt đứt tay chân vào. Cuộc huấn luyện chân chính bắt đầu!



Một ngày này, ba cô gái bị buộc giết zombie không ngừng, từ tứ chi bị chặt đến chỉ bị chặt hai tay, căn bản không có thời gian để bọn họ sợ hãi, đợi đến khi Kiều Dũng nhả ra hai chữ dừng lại, hai tay các cô đã mỏi nhừ tới mức không nhấc lên nổi. Đáng nhắc tới là Trương Duệ Dương trong lúc đó cũng đục nước béo cò, giết được vài zombie, cũng nắm được kĩ năng dùng đá đập vỡ đầu zombie tìm tinh hạch. Nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, đợt huấn luyện kế tiếp, ba người Thôi Nhị thường vừa khóc vừa không thể không cắn răng hoàn thành nhiệm vụ Kiều Dũng giao, mấy ngày đầu ăn xong liền nôn, buổi tối thường bị ác mộng làm tỉnh, có vô số lần bọn họ muốn từ bỏ nhưng không ai cho họ cơ hội đó, trừ phi các cô có dũng khí một mình rời đi hoặc bị người ta đá ra khỏi pháo đài an toàn.



Dưới sự huấn luyện tàn khốc của Kiều Dũng, trải qua một tuần, các cô rốt cuộc đã có thể đối phó với zombie tay chân hoàn chỉnh, cũng đã học được cách lạnh mặt chặt đứt đầu zombie, sau đó tìm tinh hạch bên trong. Về phần Trương Duệ Dương vẫn được huấn luyện cùng với nhóm người lớn, dưới sự cố ý dung túng của Trương Dịch, sức chiến đấu hiện ra rõ ràng mạnh hơn ba cô gái kia, nhóc con vậy mà có thể trèo lên lưng zombie từ phía sau, sau đó dùng dao găm đâm vào não từ hốc mắt, lỗ mũi thậm chí trực tiếp từ đỉnh đầu, sự linh hoạt và sức mạnh của nhóc căn bản không giống như chuyện một đứa trẻ năm tuổi có thể làm được. Tác dụng của Ngũ Cầm hí rốt cuộc cũng được những người khác coi trọng, vì thế được dùng để rèn luyện thân thể rất nhiều, tự tập Ngũ Cầm hí trở thành bài học mà đa số mọi người phải làm, nhưng rốt cuộc có hiệu quả hay không, chỉ có thể để thời gian chứng minh. Mà trong thời gian đó, toàn đội bắt đầu dọn dẹp thành cũ, tìm kiếm người sống sót và những chiếc xe còn dùng được. Đương nhiên, tìm kiếm người sống sót chỉ là nhiệm vụ thêm, quan trọng nhất vẫn là dọn sạch thành phố, từ đó mở thông một con đường rời khỏi thị trấn.



Tuy rằng khách sạn đối với họ mà nói tạm thời coi như an toàn, thế nhưng cũng tương đối khép kín. Những người ở trong không biết được thế giới bên ngoài đến tột cùng đã như thế nào, không biết những người dị năng bên ngoài kia đến tột cùng đã lợi hại ra sao, không biết quốc gia cùng với chính phủ có áp dụng các biện pháp ứng đối biến cố hay không. Hai mươi mấy người ở đây trong tận thế này tựa như mảnh thuyền cô độc giữa biển cả, chỉ cần một đợt sóng gió đánh tới đều có thể thuyền lật nhân vong, cho nên, rời đi là chuyện phải làm.