Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 93 : Điều kiện kèm theo

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Edit: Diệp Thần



Beta: Yến Phi Ly



Khi Nam Thiệu trở về đã là giữa trưa, sắc mặt hắn hơi tái nhợt, đáy mắt giấu đầy vẻ lo lắng, nhưng khi nhìn thấy Trương Dịch thì toàn bộ đều biến mất không chút tung tích.



“Ngày mai tôi phải ra ngoài, có thể là hai ba ngày, chậm nhất là ba ngày sau sẽ về.” Lấy chậu hứng nước tiểu cho Trương Dịch xong, lại đun nước ấm lau thân thể cho anh, hắn tùy ý nói. Trước kia, hắn không hề nghĩ tới có một ngày bản thân sẽ vì người khác mà làm được đến mức độ như này, nhưng hiện giờ lại làm rất tự nhiên, thậm chí còn vui vẻ mà chịu đựng. Người ta thường nói cùng nhau bạc đầu, chẳng phải cũng đã tính cả những chuyện vụn vặt này hay sao?



Ánh mắt Trương Dịch vốn vẫn luôn đặt trên người hắn, nghe vậy, trong mắt chợt lóe lên tia sáng, nhưng rồi lại khôi phục bình tĩnh “Đối phương lấy cái đó để uy hiếp sao?”. Từ lúc Nam Thiệu trở về vẫn chưa nói kết quả đi gặp Tư lệnh Giang với anh, anh vốn đoán có lẽ không có hi vọng gì, mặc dù hơi thất vọng nhưng anh biết Nam Thiệu nhất định còn khó chịu hơn mình cho nên không hỏi. Lúc này nghe nói như thế thì lập tức đoán được nguyên nhân.



“Không phải.” Nam Thiệu ném khăn mặt đã hơi lạnh vào trong nước, mặc quần áo chỉnh tề lại cho Trương Dịch rồi kéo chăn đắp kín. “Là tự tôi muốn đi. Căn cứ có hai dị năng trị liệu, một người ra ngoài còn chưa về, người còn lại ngày mai phải ra ngoài làm nhiệm vụ. Giang Vệ Quốc đã đáp ứng rồi, chờ bọn họ về đơn vị sẽ phái họ tới trị thương cho anh. Tôi lo lắng nên quyết định đi theo xem thế nào.” Trong lời nói này có rất nhiều chỗ không đúng, nhưng hắn đã có ý muốn giấu thì không ai có thể nghe ra được.



Để hắn đứng chờ lâu như vậy, còn có vẻ mặt biến hóa trước sau của người thông báo kia, Nam Thiệu đã chuẩn bị tâm lý, đoán Giang Vệ Quốc rất có thể là muốn tính toán khoản nợ trước kia ông ta phải khúm núm trước người nhà họ Nam. Nếu người này lòng dạ hẹp hòi như thế chỉ sợ sẽ từ chối lời thỉnh cầu của hắn, hắn cũng đã chuẩn bị tốt sẽ lấy dị năng của mình làm lợi thế để đàm phán, không nghĩ tới trên đường lại nhảy ra một Giang Hàng.


Nam Thiệu vừa nói xong lập tức khiến những kẻ vốn không thèm để hắn vào mắt càng thêm khinh thường, mà ý cười trong mắt thanh niên có gương mặt búp bê càng sâu, trong lòng hiển nhiên rất khoái trá, hào khí mà quan tâm vỗ vỗ vai hắn “Đừng nhụt chí nhá anh bạn, dị năng vô dụng như anh mà còn có thể lăn lộn đến giờ cũng là có bản lĩnh rồi. Đợi lát nữa mà gặp phải nguy hiểm, anh cứ đi phía sau, tôi che cho.”



Lời này nghe qua thì thật ấm lòng, nhưng nếu cẩn thận ngẫm lại thì lại không phải vậy, rõ ràng là ám chỉ Nam Thiệu dựa vào sự che chở của người khác mới sống sót được. Sau khi nghe xong Nam Thiệu cũng không biện giải, chỉ cười nói cám ơn. Hai người lại trò chuyện vài câu, biết được đối phương tên là Phương Phủ, là một người dị năng hệ hỏa, trước tận thế còn đang học đại học, khoa công trình thổ mộc, trong khoảng thời gian ngắn cũng không có chỗ để dùng.



“Là Phủ trong ‘Bỉ cực thái lai’(1), không phải đọc là ‘Phủ’(2) kia, lúc đi học cứ gặp phải giáo viên đọc sai chữ này, ‘Phủ’ cái lông á, không có văn hóa!” Thanh niên dùng ngón tay viết lên không trung, trịnh trọng cường điệu, sau đó vẻ mặt tò mò hỏi “Nè, nghe nói anh quỳ trước mặt Giang thiếu? Sao lại như thế, kể nghe chút coi.”



____



Bỉ cực thái lai否极泰来 [pǐjítàilái]: khổ tận cam lai, trước khổ sau sướng.



Phủ 否[fǒu] : không.



(Hai từ này viết giống nhau nhưng cách đọc khác)