Mạt Thế Chi Phế Vật

Chương 94 : Sinh vật nguy hiểm

Ngày đăng: 09:52 18/04/20


Edit : Dật Phong



Beta : Yến Phi Ly



“Phương Phủ? Gớm thấy mọe, tao thấy gọi Phủ (fou) dễ nghe hơn.” Người đàn ông ngồi cạnh Nam Thiệu vẫn luôn im lặng đột nhiên mở miệng, ai nhìn cũng thấy anh ta là kiểu mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, khuôn mặt không mấy dễ nhìn.



Phương Phủ nghẹn lại, không biết là do lần đầu nghe người khác trêu tên của cậu hay là biết người mới nói không dễ chọc mà nhẫn nhịn không cãi lại, vì vậy cậu im lặng không tiếp tục nói chuyện với Nam Thiệu nữa. Như thế, trong xe liền khôi phục yên tĩnh, ngoại trừ tiếng động cơ thì chỉ còn tiếng chim, tiếng thú biến dị thỉnh thoảng kêu gào trong không trung từ nơi xa truyền tới.



Vì đề phòng nguy hiểm có thể xuất hiện bất cứ lúc nào, cửa sau xe mở rộng, gió lạnh vù vù thổi vào bên trong, cũng may đều là người dị năng, nếu không thì đã sớm không chịu được. Hai bên đường cảnh vật tiêu điều, sự phồn hoa khi xưa đã hoàn toàn bị thực vật hình thù kỳ quái chôn vùi, nhà cửa rạn nứt mở tung cửa, pho tượng đổ vỡ trên ngã tư đường, zombie lượn lờ, con đường lớn hoàng kim giờ chỉ còn là quá khứ.



Sau khi xe chạy được nửa giờ thì nhà cửa ven đường dần dần thưa thớt, cuối cùng toàn bộ bị thực vật biến dị đan xen thay thế, tím đỏ đủ màu lục lam đủ bộ, trong cảnh tuyết bay phất ohơ quang cảnh dường như lại đẹp đến khó tả, nhưng cũng quỷ dị nói không nên lời, khiến cho nhóm người trong thoáng chốc cảm thấy mình giống như đang rơi vào giấc mộng kỳ quái, muốn tỉnh lại mà không thể.



Trong điều kiện đường quốc lộ không có zombie, động vật biến dị cũng ít xuất hiện, quãng đường về thủ đô ước chừng mất hai mươi mấy giờ. Xe đi trước phanh ‘kít’ một tiếng ngừng lại, xe phía sau cũng lần lượt dừng theo. Con đường này sạch sẽ, không bị thực vật biến dị chiếm cứ, hiển nhiên đã được xử lí qua. Tuyết lớn vùi lấp tất cả dấu vết để lại, vì thế họ không thể nhìn được vết bánh xe để xác định nhóm người căn cứ phái ra lần trước có quay lại hay không.



“Xảy ra chuyện gì?” Có người hỏi.



“Phía trước có một khe nứt lớn, xe không qua được.” Đội trưởng mặc áo bông dày, đầu đội mũ bước nông bước sâu mà đi tới phía trước, vừa nói vừa phất tay bảo mọi người xuống xe.



Nam Thiệu đi ở phía sau, khi hắn vừa nhảy xuống thì đột nhiên truyền đến một câu từ sau lưng “Thằng nhóc kia là người theo đuổi Đường Đường, nếu cậu có ý nhờ cậy kẻ khác, không bằng sớm cút đi!”
Phương Phủ ậm ừ, không dám tiếp tục đề tài này nữa, nhưng trong lòng cũng không bởi vì vậy mà trầm tĩnh lại.



“Có thể chỉ là thực vật, nếu là mãng xà thì với tốc độ nhanh như thế sao lại không đuổi theo ta?” Đột nhiên có người nói lên tình huống không bình thường vừa rồi.



“Nhưng tôi thấy nó cắn đứt đầu A Trung, miệng rộng há ra trong đó rõ ràng có đầy răng, có cả nước miếng nhỏ ra… Tôi còn ngửi thấy mùi hôi thối của rắn, sao có thể là thực vật?” Một người khác xoa mặt, lần thứ hai nhớ lại kí ức rất có thể trở thành ác mộng khiến anh ta bừng tỉnh hằng đêm, thần sắc mỏi mệt mà bi thương.



“Có lẽ là có gì đó khiến nó không thể rời khỏi chỗ đó.”



“Vậy cây nấm thì sao?”



“….”



“Nhà A Trung còn một đứa em gái, A Trung chết rồi, chỉ sợ về sau nó không sống tốt được.”



“Nếu có thể thì giúp một chút. Đúng rồi, Thành Tử, không phải cậu với A Trung là anh em tốt sao…”



Xe tải xóc nảy giống khi tới nhưng trong xe lại không có không khí thong dong như hơn nửa giờ trước, mọi người bắt đầu anh một câu tôi một câu thảo luận để ngăn chặn hoảng sợ trong lòng, từ hình dáng cụ thể, chủng loại của quái vật  kia, rồi lại nói tới những người bạn bị mất đi và người nhà của bọn họ, thế nhưng lại hoàn toàn quên mất Nam Thiệu, như thể người này chỉ là râu ria, ngay cả nói một câu cũng có vẻ dư thừa vậy.