Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 113 : Kết thúc (2)

Ngày đăng: 12:58 18/04/20


“Hứa Kham, cậu đang làm cái gì?” Giờ khắc này, Liễu Như Phong, A Cửu và các dị năng giả trong ngục giam Hắc Tháp đang chật vật nằm trên mặt đất.



Khuôn mặt của Hứa Kham vô cùng dữ tợn, trào phúng đảo qua mọi người, yên lặng dừng lại ở trên người Diệp Thần và Diệp Cẩn cách đó không xa, “Tôi vốn là người của lão Tần, việc này chính là nhiệm vụ của tôi.”



Hứa Kham vừa nói xong thì từ cửa lớn của ngục giam Hắc Tháp truyền đến tiếng vang nặng nề, kẽo kẹt, ngoài cửa là nhóm người lão  Tần. Nhưng chỉ có mình lão Tần đứng ở giữa, bốn phía là một đám người nằm la liệt.



Xung quanh lão Tần là đủ loại xác khô hình người, lão Tần hăng hái, tóc bạc đã trở thành đen, nếp nhăn trên mặt không còn… một màn này làm cho mọi người đều hoang mang.



“Này… là lão Tần sao? Sao có thể như thế được?” Long Tường Thiên như gặp quỷ, trong mờ mịt mang theo sự sợ hãi không biết tên.



Diệp Thần hít sâu một hơi, nhìn lão Tần, “Người bên cạnh lão Tần là ai?”



“Dịch Thủy, là dị năng giả cấp mười tọa trấn sau lưng quân đoàn một của liên minh, không ai biết hắn có dị năng gì.” Diệp Cẩn nhỏ giọng nói, phút cuối cùng còn không quên cắn một ngụm lên khuyên tai Diệp Thần.



“Nếu không lầm thì lão Tần là dị năng giả cấp sáu?” Đường Bưu hoảng sợ nói, chỉ mới mấy câu thì lão Tần đã đột phá cấp tám, đang hướng đến cấp chín, loại tốc độ thăng cấp này cho dù là Diệp Thần thì cũng không kịp. Tất cả mọi người đều thấy không thích hợp, theo sự tăng trưởng thực lực của lão Tần thì chính là dị năng của các dị năng giả gần đó không ngừng trôi đi.



“Cắn nuốt?” Diệp Thần nói.



“Không, càng giống như là chuyển dời năng lượng.” Mộc Văn Ngạn bình tĩnh nói.



Ánh mắt hiểu rõ sâu sắc, hờ hững nhìn chăm chú vào Dịch Thủy. Lão Tần không phải là dị năng giả, việc này không ai ở liên minh là không biết, anh cũng là trong lúc vô tình nghe bác nhắc đến. Nói là lão Tần đột nhiên trở nên kỳ quái, thần bí vô cùng, hơn nữa đột nhiên có được dị năng.



Lúc ấy anh không có để ý, mạt thế vô tình thức tỉnh dị năng, đánh vỡ giới hạn sinh tử không phải là chuyện chưa từng có. Lão Tần đột nhiên có được dị năng không phải là chuyện hiếm thấy, duy nhất kỳ quái chính là đoạn thời gian đó anh thường xuyên nghe nói có người mất tích.



Nhưng, hiện tại anh đã hiểu rõ tất cả.



“Kham Nhi, con làm tốt lắm, ba rất vừa lòng, “Nếu thân thể này con không thích thì sau khi chuyện này kết thúc ba sẽ cho người làm khối thân thể mới cho con.”



“Cảm ơn ba!” Hứa Kham cung kính nói, sau đó quay qua nhìn về phía Diệp Thần, nói: “Ba, con muốn hai người kia, có thể chứ?”



Theo tầm mắt, lão Tần nhìn thấy rõ người mà Hứa Kham nói muốn, nhất thời thay đổi sắc mặt, hai người Diệp Thần và Diệp Cẩn có thực lực cường đại, nếu cắn nuốt năng lượng của bọn họ và những người đang nằm ở đây, nói không chừng hắn có thể đánh vỡ cực hạn của cơ thể con người, đột phá cấp mười một trong truyền thuyết.



Nhưng hắn thiếu Hứa Kham rất nhiều, vì bố cục, hắn đưa Hứa Kham vào tổ chức Địa Ngục để làm thể thí nghiệm, chậm rãi đi lên tổ chức, cuối cùng đem cả tổ chức Địa Ngục làm của riêng. Này hết thảy đều nhờ vào công lao của Hứa Kham, vì nghiệp lớn, Hứa Kham đã biến thành bộ dáng người không ra người, quỷ không ra quỷ, không đau lòng mới là giả.



Vì thành nghiệp lớn, không thể không có hy sinh.



Khuôn mặt lão Tần bình tĩnh, nhìn Hứa Kham nói: “Kham nhi, đổi hai người khác được không? Ba nếu cắn nuốt năng lượng của bọn họ thì nói không chừng sẽ đột phá cấp mười một trong truyền thuyết, đến lúc đó cả liên minh đều là của ba, con muốn người nào ba cũng có thể cho con.”



Mọi người trầm mặc nghe đối thoại của hai người, trong lòng kinh ngạc, ai cũng không nghĩ đến Hứa Kham và lão Tần lại có quan hệ cha con. Đám người Diệp Thần quay qua… nhìn Mộc Văn Ngạn, không tiếng động hỏi anh.



Mộc Văn Ngạn cười khổ nói: “Tôi cũng không rõ, lúc trước còn nghe bác nói qua, lão Tần bên ngoài có một cô gái sinh cho hắn một đứa con trai, nhưng lại chưa có ai gặp qua cô gái và đứa con trai đó…”


Đỉnh cấp chín.



Cấp mười.



Đỉnh cấp mười.



…Phá vỡ cực hạn của nhân loại, đạt đến cấp mười một.



“Yên diệt” Diệp Thần mở miệng nhẹ nhàng nói ra hai chữ, nháy mắt không gian bên người Hứa Kham xuất hiện khe hở thật nhỏ, theo sự xuất hiện của khe hở đó, Hứa Kham không thể động đậy, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được mà cắn nuốt huyết nhục, máu tươi thậm chí còn chưa kịp chảy xuống đã tiêu tán trong không khí.



“Yên tâm, ta sẽ không để người chết nhanh như vậy.” Diệp Thần bình tĩnh nói.



Kiếm quang trên tay dao động như có như không, ý niệm bao trùm lên kiếm quang, Diệp Thần cầm kiếm quang đi từng bước đến gần Hứa Kham.



Nhận thấy hành động của Diệp Thần, Trần Khuê không để ý đến uy áp cường đại, đánh thẳng về phía Diệp Thần. Chênh lệch cấp bậc làm cho Trần Khuê vừa đến thì thất khiếu liền không ngừng chảy máu. Còn chưa đến gần Diệp Thần thì đã gục xuống.



Diệp Thần bình tĩnh nhìn vào mắt Trần Khuê, cậu không muốn ô uế tay mình, Trần Khuê phải lưu lại cho Tống Tiểu Ngọc, bằng không cậu làm sao để Trần Khuê nhẹ nhàng đến đây như vậy.



Nắm kiếm quang đi đến trước mặt của Hứa Kham, kiếm quang từng tấc từng tấc cắm vào trong ngực Hứa Kham, “Tao biết nhược điểm của mày là mảnh thủy tinh, vết thương như này căn bản không thể tổn thương mày. Như thế nào, tò mà là tao làm sao biết được à? Điều này đều do Liễu Ý Phong nói cho tao biết, đúng rồi, mày còn chưa biết Liễu Ý Phong là ai? Hắn chính là A Cửu, lúc trước chính là A Cửu dùng mảnh thủy tinh để mày tỉnh lại, nhưng lúc mày tỉnh lại thì có bỏ thêm vài thứ…”



Mọi người kinh hoảng nhìn Diệp Thần, động tác dứt khoát, rõ ràng là huyết tinh đến cực điểm! Mọi người lại cảm thấy như là một loại nghệ thuật, đợi cho mọi người hồi phục tinh thần lại, chỉ thấy Diệp Thần im lặng đứng, phía sau là một đống thịt nát, không hề nhìn ra đó là cái gì…



Lần này có thể giải quyết hoàn toàn.



Loảng xoảng…



Một tiếng giòn vang lên, kiếm quang trên tay Diệp Thần rơi xuống đất. Diệp Cẩn cả kinh, thân mình chợt chạy đến bên cạnh Diệp Thần, ôm cổ cậu, phía sau ba người Klose cũng theo sát không đó.



Ôm Diệp Thần ngã vào trong lòng mình, ánh mắt Diệp Cẩn sắc bén đảo qua mọi người, nói: “Sau này còn gặp lại!”



Tiếng nói vừa dứt, một tay ôm lấy Diệp Thần nhảy lên người chim biến dị, ba người Klose cũng không chậm. Gafield và Tiểu Bạch cũng thu nhỏ lại nhảy lên.



Tất cả chỉ phát sinh trong nháy mắt, chờ cho người khác lấy lại tinh thần thì bọn Diệp Cẩn đã hóa thành một điểm đen ở chân trời, biến mất không thấy.



“Tiểu Thần……” Tống Tiểu Ngọc lắc đuôi rắn, trực tiếp xé nát Trần Khuê, muốn đuổi theo lại bị Tư Tu Ngạn ở bên cạnh giữ chặt, “Đừng nóng vội, chờ việc ở đây kết thúc thì chúng ta đi.”



Sau lưng hắn và Tống Tiểu Ngọc còn có Tư gia và Tống gia, trước mắt liên minh đã sụp đổ, đây là thời cơ tốt nhất của bọn họ. Có Diệp Cẩn quan tâm Diệp Thần thì không còn việc gì. Hơn nữa, lấy thực lực của Diệp Thần, cho dù xuất động cả đại quân liên minh cũng không đánh được cậu.



Mấy người sống sót hai mặt nhìn nhau, tựa hồ còn chưa phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ, Nhưng, nhanh chóng truyền đến tiếng khóc, ngay sau đó là tiếng hoan hô.



“Sống sót rồi….”