Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký
Chương 114 :
Ngày đăng: 12:58 18/04/20
Ba năm sau, trấn Long Môn.
Dây thường xuân xanh lá tươi tốt rậm rạp, chậm rãi lan tràn bốn phía trấn Long Môn.
Lúc này, trong trấn Long Môn, có hơn mười căn nhà gỗ rộn ràng nhốn nháo uốn lượn dọc bờ sông, mỗi căn nhà đều có diện tích không nhỏ.
Bốn phía nhà gỗ có hàng rào tre, bên cạnh hàng rào tre là các loại hoa cỏ đủ màu, toàn bộ trấn Long Môn tựa như được bao phủ trong một biển hoa.
Ở giữa, bắt mắt nhất chính là căn nhà ở phía đông. Căn nhà được sơn màu phấn, tản ra màu sắc ấm áp. Bên cạnh hàng rào tre là cúc non, gần sông có một mảnh cây trúc.
Cách cây trúc không xa là một giàn nho tím, giàn nho hay bàn ghế đều được làm từ trúc. Mà trên giàn nho chính là một cây du. Bên trên còn treo không ít quả du, tươi đẹp ướt át, rất là mê người.
Diệp Cẩn lộ ra cánh tay, trên đó lăn xuống không ít bọt nước, phía dưới tùy ý mặc một cái quần đùi.
Y mới từ bên ngoài trở về, vừa tắm xong thì đi vào sân liền thấy Diệp Thần đang nằm ở trên ghế dựa dưới giàn nho, trên người mặc một cái áo sơmi mỏng, nút áo rộng mở, lộ ra lòng ngực trắng nõn.
Nhìn thấy như vậy, khóe miệng Diệp Cẩn chậm rãi lộ ra một nụ cười nhạt, buông khăn lông đang lau tóc mà đi qua. Đôi mắt nửa đỏ nửa hồng, tràn đầy nhu tình.
“Tiểu Thần, bên ngoài lạnh, như thế nào không ở trong phòng nghỉ ngơi?” Diệp Cẩn nhỏ giọng nói.
“Ngô ân!” Diệp Thần nhỏ giọng trả lời, hơi nhúc nhích, cậu đang ngủ.
Ba năm trước, ở ngục giam Hắc Tháp thiếu chút nữa Diệp Thần đã mất mạng, vì diệt trừ Hứa Kham, dị năng trong kinh mạch của Diệp Thần toàn bộ bị rút cạn. Kinh mạch toàn thân đứt gãy, cũng may là Hạ Phỉ đã nghiên cứu chế tạo ra thuốc khôi phục siêu cấp, nhưng cho dù là như thế, Diệp Thần vẫn phải nằm ở trên giường một năm rưỡi thì mới dần dần mà khôi phục lại.
Diệp Cẩn nhìn thuốc màu xanh ở trên bàn trúc, lắc đầu, chỉ cần y không ở, Diệp Thần liền sẽ không chạm vào. Nhưng cũng không thể trách Diệp Thần giận dỗi, thuốc mà Hạ Phỉ nghiên cứu có hương vị thật sự là quá khủng bố.
Tiến lên, đem Diệp Thần kéo vào trong lòng ngực, cầm lấy thuốc trên bàn trúc sau đó chậm rãi đi về phòng. Thời tiết tuy rằng nóng, nhưng thân thể Diệp Thần vẫn luôn không tốt, chưa từng ngừng dùng thuốc.
“Này! Hai người lại phát bệnh gì? Mau thả tôi ra, không phải nói là đến nhà anh Diệp nấu cơm sao?” Klose căm tức nhìn hai người, vô cùng tức giận nha. Vô cùng không vui khi bị hai người lôi đi, rõ ràng là đã đến cửa nhà anh Diệp, hai người này lại phát điên cái gì.
Triệu Thị duỗi tay bóp mặt Klose, mỉm cười, “Đồ ngốc, anh Diệp hiện tại đang bận. Anh nếu dám vào đi, nói không chừng anh Diệp sẽ lột da anh.”
“Cái gì?” Klose chấn động, vội vàng xoay đầu nhìn Bác Tạp, “Bác Tạp, là thật vậy chăng? Anh có biết anh Diệp đang bận cái gì không?”
Khóe miệng Bác Tạp co rút, trừng mắt nhìn Triệu Thị, “Anh Diệp bận làm vận động, tối nay nấu cơm ở đây đi.”
“Làm vận động? Vậy thì còn chờ cái gì, chúng ta cũng cùng anh Diệp làm vận động đi…” Nói xong liền quay đầu đi trở về.
Triệu Thị duỗi tay bắt được, cười như không cười nhìn chằm chằm Klose, hỏi: “Anh thật muốn biết anh Diệp ca đang vận động gì sao?” Vừa nói, đôi mắt u ám vừa nhìn chằm chằm Klose.
“Triệu Thị.” Bác tạp cảnh cáo nhìn Triệu Thị.
Triệu Thị nhấp miệng, hồn nhiên không để ý tới lời cảnh cáo của Bác Tạp, ngược lại mở miệng nói: “Nếu có hứng thú, anh cũng có thể tham gia. Tôi không ngại thêm một người, dù sao gia hỏa rất ngu ngốc, thêm một người thì vừa lúc.”
“Các anh nói cái gì?” Klose không hiểu ra sao, cắt ngang ánh mắt trao đổi của hai người, “Này! Các anh còn chưa nói cho tôi biết anh Diệp rốt cuộc đang làm vận động gì? Thân thể Tiểu Thần không tốt, không thể nhịn đói…”
“Về nhà tôi nói cho anh.” Triệu Thị cười gian tà, tầm mắt dừng lại ở trên mông Klose một lúc lâu.
Bác Tạp trầm mặc, tự hỏi một hồi, gật đầu với Triệu Thị. Hai người một trái một phải lôi kéo Klose trở về nhà gỗ, sau đó không lâu, liền nghe được trong phòng truyền đến từng trận thở dốc khó nhịn, cùng với âm thanh kinh hoảng của Klose.
Nhưng, rất nhanh liền biến thành âm thanh thở dốc trầm thấp.
Ngoài phòng, bông lúa hoàng kim lay động trong ruộng, trong gió hơi nóng mang theo hương hoa. Ở xa là núi xanh mây trắng, ngẫu nhiên ở phía chân trời xẹt qua một con chim biến dị thật lớn, có khi mọi người còn có thể nghe được vài tiếng tê tê thanh cùng tiếng mèo kêu.