Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 23 : Không có sức, tự cậu đến đi

Ngày đăng: 12:57 18/04/20


Hứa Kham rùng mình, sắc mặt không tốt nhìn chằm chăm Dung Tuyên đang đứng đối diện, hắn không nghĩ đến y một chút cũng không để ý hắn, từ sau khi bước vào khu Bố Cát, ngoại trừ Diệp Cẩn, chưa có người đối xử lạnh lùng với mình như vậy.



“Tít tít!” Hứa Kham đột nhiên thay đổi sắc mặt, đưa tay nhấn lên nút màu đỏ trên vòng đeo tay. Ngay sau đó trong phòng không ngừng vang lên tiếng còi cảnh sát, cùng với tiếng đó chính là bốn vách tường nhanh chóng lui về sau, lộ ra những sắc mặt giấu trong bóng tối.



Sau mỗi một vách tường đều có những bình chứa dịch dinh dưỡng cao năm mét, những bình này nằm ở chính giữa phòng, bên trong mỗi cái bình nhốt một con trí thi đáng sợ. Nhìn từ ngoài, thực lực bốn con trí thi này không thể yếu hơn so với con kia.



Diệp Thần dựa vào vách tường, thỉnh thoảng nghe được tiếng nổ xa xa, trong lòng có chút không yên, bọn Tống Tiểu Ngọc không có việc gì đi? Hít sau một hơi, thu hồi suy nghĩ, yên lặng nhìn Dung Tuyên đang chắn trước người mình.



“Anh nên cảm thấy vinh hạnh, sau khi mấy con trí thi này được chế tạo, đây là lần đầu được kích hoạt.” Hứa Kham tháo kính, khóe miệng gợi lên tươi cười khát máu, tiếng nói vừa dứt cũng đã ra lệnh tấn công, năm con trí thí vây quanh Dung Tuyên, không chừng một khe hở, Hứa Kham đứng ở bên cạnh chờ cơ hội.



Khuôn mặt diễm lệ của Dung Tuyên hiện lên mỉm cười lạnh như băng, một năng lượng tối màu chậm rãi xuất hiện, bao lấy thân thể y, ánh mắt phát lạnh, tập trung đánh vào đầu trí thi, trong phòng thực im lặng, im đến mức làm người ta có chút áp lực.



Diệp Thần ngừng thở, lẳng lặng nhìn Dung Tuyên ra tay.



“Phốc phốc…” Sáu tia lôi điện trực tiếp đánh vào đầu trí thi khiến nó phát nổ, lại không đánh vào cơ thể chúng.



“Đáng chết!”



Hứa Kham khôi phục lại tinh thần, không khỏi kinh hãi.



Dị năng giả hệ bóng tối quả nhiên mạnh mẽ, liên minh cho tới nay cũng chưa hề lộ ra sự tồn tại của dị năng giả hệ này, không thể không nói, thực lực của liên minh quả nhiên không thể khinh thường. Nhưng ở trong khu Bố Cát lại có thể ẩn núp nhiều dị năng giả biến dị như vậy, quả nhiên cực kỳ thú vị!



Chỉ một chút vậy mà Dung Tuyên liền có thể tiêu diệt được một con trí thi, trong mắt Hứa Kham hiện lên vẻ tàn nhẫn, những con trí thi này bồi dưỡng rất tốt, nhìn nó bị y phân thây, hắn giận đến phát run.



“Giết!” Hứa Kham lạnh lùng nói.



Năm thân ảnh vây lấy Dung Tuyên trong nháy mắt, y dùng hắc ám làm lá chắn, cả thân hình chỉ còn lại tàn ảnh.




Nhìn động tác khôi hài của tiểu bạch xà, khóe miệng Diệp Thần run rẩy, khuôn mặt âm trầm hiện lên ý cười, đưa tay cầm lấy dị hạch cùng con rắn nhỏ, còn không quên búng đầu nhỏ nó một cái nhẹ, vừa lòng nghe nó kêu trách cứ. Cậu còn tưởng rằng lúc nãy đánh nhau kịch liệt nó liền trốn mất, không ngờ vẫn còn đi theo bên người minh.



“Tê tê…” Tiểu bạch xà mở miệng cắn lên ngón trỏ của Diệp Thần, bắt đầu lèm bèm, sau khi khi lảm nhảm xong liền xoay thân người nho nhỏ, dùng đuôi rắn cố gắng giữ lấy dị hạch đưa cho Dung Tuyên, “Tê tê!”



Diệp Thần nheo mắt, nhìn biểu tình nhân tính hóa của tiểu bạch xà, Dung Tuyên vì mất máu quá nhiều mà đã lâm vào hôn mê, nếu không nhanh chóng cứu trị chỉ sợ mất đi tánh mạng, nhìn biểu tình đau đớn của tiểu bạch xà (đừng hỏi làm sao cậu thấy được), Diệp Thần đoán: “Mi bảo ta đưa dị hạch này cho y?”



“Tê tê…” Nó gật đầu, kêu lớn hai tiếng, xoay người không thèm nhìn dị hạch nữa, con mắt rắn đảo qua đảo lại không ngừng nhìn viên dị hạch, cảm giác giống như là ai lấy mất đồ ăn của nó, thật sự thú vị!



Diệp Thần hơi hơi kinh ngạc, từ sau khi cướp được viên dị hạch màu vàng của nó, cậu không phải không nghĩ đến việc cắn nuốt, bất đắc dĩ vẫn không thể dùng được, viên dị hạch này hoàn toàn không chừa mặt mũi cho hắn…Lần này, nếu không phải tiểu bạch xà đột nhiên nhảy ra cậu cũng đã quên mất bản thân đã từng dùng mạng để cướp lấy viên dị hạch này.



Thử qua nhiều cách, cuối cùng Diệp Thần trực tiếp mở miệng Dung Tuyên, đem viên dị hạch nhét vào miệng y, chuyện kỳ quái đã xảy ra! Sau khi cậu đem viên dị hạch nhét vào miệng y, nó liền lấy tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy mà nhỏ đi, cuối cùng hóa thành một chất lỏng màu vàng chảy vào miệng y.



Thấy nó biến mất hoàn toàn, tiểu bạch xà đau lòng lê lết thân mình nằm trên một viên tinh hạch giả chết…không để ý đến biểu tình như gặp quỷ của Diệp Thần, cậu đang biến thành một cột đá…



Sau khi viên dị hạch tan trong miệng, vết thương lớn nhỏ trên người nhanh chóng khép lại, còn miệng vết thương thực to ở trên ngực cũng đã ngừng chảy máu, thịt bắt đầu khép lại. Mà khuôn mặt xinh đẹp của Dung Tuyên chậm rãi thay đổi, Diệp Thần ngừng thở không dám nhúc nhích mà nhìn.



Người nọ khoảng 27, 28 tuổi, để một đầu tóc ngắn, áo đỏ trên người đều mở rộng, lộ ra làn da màu lúa mạch, hốc mắt hơi sâu, mũi cao thẳng, đôi môi gợi cảm hơi nhếch lên, ở trên khuôn mặt một người tựa như thần Thái Dương Apollo trong thần thoại Hy Lạp, diện mạo hiên ngang, tuy là đang hôn mê cũng khiến người khác không thể bỏ lơ.



“Diệp Cẩn!” Sau khi biến hóa, Diệp Thần nhịn không được nuốt nước miếng, không dám tin nhìn người đang nằm trên mặt đất, gương mặt quen thuộc này không phải là Diệp Cẩn thì là ai? Dung Tuyên là Diệp Cẩn…thông tin này là cho Diệp Thần đờ người, tuy rằng cậu cũng từng nghi ngờ thân phận của Dung Tuyên. Mạt thế sẽ không có tình yêu vô duyên vô cớ, Dung Tuyên đối với mình rất tốt, tốt đến mức làm cho cậu không thể không nghi ngờ.



Hiện giờ, cẩn thận nghĩ lại, Dung Tuyên chính là Diệp Cẩn, những chuyện đã xảy ra trước đó chẳng có gì lạ hết.



Nhưng, Diệp Cẩn vì sao lại biến thành Dung Tuyên, biến hóa vừa rồi là chuyện gì? Này có lẽ nên chờ sau khi y tỉnh lại mới có đáp án, ngay lúc Diệp Thần không để ý, Dung Tuyên vốn đang nằm trên mặt đất, không, bây giờ là Diệp Cẩn, đột nhiên ngồi dậy.



Đôi mắt đã rút đi màu đỏ, khôi phục thành màu đen như mực, đôi mắt màu đên lóe ra rất nhiều cuồng nhiệt, thân mình nhanh nhẹn vồ lên, trực tiếp đè Diệp Thần xuống, cậu nhất thời mơ hồ, nhìn Diệp Cẩn đột nhiên tỉnh lại liền đi đè mình, hô hấp nặng nề, làm cho trong lòng cậu cảm thấy nguy hiểm!