Mạt Thế Lạt Văn Nam Xứng Nghịch Tập Ký

Chương 24 : Mẹ nó! Tiểu thuyết lừa gạt hại chết người

Ngày đăng: 12:57 18/04/20


Từng đợt tiếng hít thở nặng nề dần dần đến gần, Diệp Thần ngày càng mơ hồ, hoàn toàn không nghĩ đến Diệp Cẩn lại tỉnh vào lúc này, lại dùng phương thức này để tỉnh lại. Diệp Cẩn thở hổn hển nhanh chóng áp đến, cậu cảm thấy căng thẳng, dị hạch màu vàng kia sẽ không phải là thú đan của rắn biến dị đi?



Nghĩ đến cái này, Diệp Thần liền cảm thấy áp lực, không khỏi trở nên nôn nóng, phải biết rằng Diệp Cẩn cũng như người bình thường, thứ nóng bỏng ma sát ở bụng bản thân cậu cũng có, nhưng hình dạng có vẻ không nhỏ.



“Tiểu Thần.” Diệp Cẩn mở to đôi mắt, nóng bỏng nhìn Diệp Thần, thanh âm khàn khàn đè nén rất thấp, mang theo hương vị gợi cảm mê người.



“Buông tay.” Diệp Thần lạnh lùng thản nhiên nói với Diệp Cẩn, cứ như vậy cậu cũng không dám cam đoan là sẽ không sát súng ra lửa, Diệp Cẩn trong trí nhớ của đời trước, hoàn mỹ không sứt mẻ, mặc kệ làm cái gì cũng làm được tốt nhất. Nhưng Diệp Thần lại cảm thấy, chuyện Dung Tuyên làm với cậu, một chút cũng không giống là huynh hữu đệ cung. Chỉ thiếu đội chữ lưu manh trên đầu thôi!



“Không cần, trên người Tiểu Thần rất thoải mái.” Diệp Cẩn quyết đoán cự tuyệt, ánh mắt trong suốt lóe lên dục vọng nhìn chăm chú Diệp Thần, đôi môi đầy đặn cong lên, nhẹ nhàng nói: “Nơi đó đứng lên, không thoải mái…tiểu Thần giúp anh được không?”



Nói xong còn cọ trên người Diệp Thần, đôi mắt trong suốt lóe ra dục vọng làm người ta sợ hãi.



Diệp Thần bị cọ đến buồn bực, nhức đầu nhìn Diệp Cẩn trên người mình, sao lại có cảm giác như trung khuyển vậy? Nhất định là lúc nãy cách cậu cầm máu không đúng nên sinh ra ảo giác, “Tất cả đều là máu làm sao thoải mái? Đứng lên, em đi liên lạc với Tống Tiểu Ngọc…” Đưa tay từ chối với Diệp Cẩn nằm ở trên.



“không muốn, tiểu Thần giúp anh trước đi…” Diệp Cẩn không cần nghĩ nhiều, cúi đầu cắn cổ Diệp Thần, còn tay thì tiến vào trong quần áo Diệp Thần. Quần áo trên người đều bị nhiễm máu đỏ tươi, nhanh chóng bị Diệp Cẩn xét nát, thần hình gầy gò nhưng vô cùng dẻo dai, trên da thịt màu lúa mạch có miệng vết thương chưa khép lại hết, có chút quyến rũ khó nói.



“Ô a!” Diệp Thần hé miệng, định phản bác liền bị Diệp Cẩn ngăn chặn, môi ở trên miệng cậu, cắn vài cái, chậm rãi ma sát, dùng đôi môi nhẹ nhàng hôn lên khuôn mặt thon dài của cậu, rồi dần đi xuống, bắt đầu từ đôi môi, xuống hai má, rồi lại chuyển sang tai cuối cùng dừng ở hầu kết trên cổ cậu…



“Ân..” Diệp Thần nhịn không được nhẹ nhàng phát ra một tiếng than nhẹ, không thể trách cậu không có tiết tháo, bị người khác cọ như vậy, người chết cũng có cảm giác! Cảm giác khác thường chạy dọc toàn thân, miệng vết thương trên người mang đến đau đớn rất nhỏ, hai cảm giác bất đồng hòa cùng một chỗ, khiến cho Diệp Thần xúc động đến phát điên.


“Chuyện một năm trước nói đến thì có rất nhiều chuyện, tạm thời anh không thể nói cho cho em.” Diệp Cẩn nhẹ nhàng nói, “Còn chuyện của Dung Tuyên, anh chỉ có thể nói cho em Dung Tuyên cũng là anh, bất quá khi trở thành Dung Tuyên anh không thể sử dụng dị năng của Diệp Cẩn, nhưng khi là Diệp Cẩn, anh có thể sử dụng dị năng của Dung Tuyên. Anh chỉ có thể nói với em, dị năng của anh biến dị có liên quan đến chuyện một năm trước.”



Diệp Cẩn nói vô cùng mơ hồ, Diệp Thần cúi đầu trầm tư. Thấy Diệp Cẩn không muốn nhiều lời, cũng không hỏi nữa, cảm giác được chuyện lạ phát sinh trên người của Diệp Cẩn, có thể có quan hệ với trí thi trong Quốc An Cửu Cục.



Diệp Cẩn nhìn thẳng đôi mắt trong suốt của cậu, nói: “Tiểu Thần, đừng lo lắng, anh nhất định bảo vệ em an toàn.” Đôi mắt khẽ híp, trong đó chợt lóe lạnh lùng rồi biến mất, Hứa Kham gây thương tổn cho tiểu Thần, y sớm muộn gì đều phải trả lại cho Hứa Kham, lúc trước y cũng không đồng ý cho hắn ở bên cạnh, lại ngại hắn dùng mạng của tiểu Thần áp chế, y chỉ có thể lựa chọn nhượng bộ.



Lúc trước sau khi biết được tiểu Thần thiếu chút nữa gặp chuyện không may, y không thèm để ý mà trở lại khu Bố Cát, khi nhìn thấy cậu không có chuyện gì mới nhẹ nhõm cả người. Thời gian một năm, sự trưởng thành của tiểu Thần vượt qua dự đoán của y, mặc kệ tiểu Thẩn trở nên như thế nào, y cũng không muốn buông tay.



“Đây là nơi nào? Đem thiết bị liên lạc của em lại đây.” Diệp Thần đột nhiên nhớ đến Tống Tiểu Ngọc, lập tức buông chén cháo đã ăn được một nửa, thần thái mang theo một chút lo âu, không biết Tống Tiểu Ngọc có thoát khỏi vòng vây hay không?



“Căn cứ tiếp viện, trung tâm thi đấu thể thao, đây là lầu 109, phòng của anh.” Diệp Cẩn hiểu rõ, xoay người mở ngăn kéo lấy máy liên lạc ở bên trong ra, đưa cho Diệp Thần, “Không lâu, căn cứ tiếp viện thu được tin tức, ở khu hoang dã ngoại thành khu bố cát, phát sinh một sự kiện nổ lớn, phụ cận năm mươi dặm bị san bằng, phạm vi nổ rất mạnh, lan đến gần khu Bố Cát, tổn thất thảm trọng!”



“A…” Máy liên lạc trên tay Diệp Thần rơi xuống đất, sắc mặt tái nhợt, run rẩy nói: “Như thế nào có thể, em nhớ rõ khi đó vẫn còn tốt mà…nói cho em chuyện gì đã xảy ra?”



Thấy cậu lo sợ Diệp Cẩn chửi thầm một tiếng, ôm cậu qua an ủi: “Đừng lo lắng, Tống Tiểu Ngọc thực lực không kém, nhất định còn sống.”



Lúc ấy sau khi y tỉnh dậy, nhìn thấy sắc mặt Diệp Thần trắng bệch nằm ở dưới thân mình, toàn thân trên dưới đều có dấu xanh trắng, y bị dọa sợ, run rẩy vươn tay thử xem cậu còn thở không, sau khi cảm nhận được hơi thở suy yếu, mới thở ra. Cẩn thận ôm thấy Diệp Thần, nhanh đi qua thông đạo khẩn cấp, sau đó liên hệ với người của y, trực tiếp rời khỏi tòa nhà Quốc An Cửu Cục, lúc rời đi, đã nhắn cho Mạc Phong liên hệ Triệu Thị, sau đó cứu Tống Tiểu Ngọc.



Đáng tiếc, khi người của y đến, Quốc An Cửu Cục đã muốn bị tiêu hủy, chuyện này y không tính nói cho Diệp Thần. Sau khi nổ mạnh, y vẫn không liên lạc được với Triệu Thị, không có tin nói không chừng chính là tin tốt.