Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 16 : Nhân vật chính khởi hành

Ngày đăng: 13:25 30/04/20


Tiểu thuyết chính là như vậy, chỉ có thể đọc những cảnh miêu tả chứ không thể nào nhìn thấy chi tiết thật sự. Cho dù không gian đã bị thay đổi, nhưng Chung Hư Lữ chưa từng thấy qua thì sao mà có thể biết được sự thật bên trong.



Chung Hư Lữ không có bất luận hoài nghi gì, kỳ thật không gian loại này có rất nhiều, không phải cái nào cũng có thể nghịch thiên như không gian hư vô. Ví dụ như trong Tàng Thư Các của không gian hư vô sẽ có thuyết minh cách sử dụng không gian, nhưng tự thấy mình đối với không gian quá quen thuộc, Chung Hư Lữ chẳng thèm đi vào đó, nếu không gã nhất định sẽ phát hiện, bên trong những tập thư đó đều là giấy trắng.



Chung Hư Lữ hoàn toàn không biết tình cảnh mâu thuẫn hiện tại của gã, gã đã bị hưng phấn làm choáng váng đầu óc.



Quá vui sướng khi trở thành nhân vật chính, Chung Hư Lữ đã quên mất một điều, cho dù là nhân vật chính thật sự thì trong《Đế Vương Mạt Thế》, Chung Hư Lữ cần phải chịu đựng một chút khổ cực, điều đó dẫn đến tình trạng, khi gã thực sự đối mặt với hiểm nguy thì cõi lòng chịu đả kích không nhỏ.



Bây giờ Chung Hư Lữ bắt đầu chờ mong dị năng xuất hiện, trong《Đế Vương Mạt Thế》, Chung Hư Lữ nguyên bản (nguyên bản nhân vật chính) ngoại trừ có đống bàn tay vàng đông đảo nghịch thiên thì còn có thêm dị năng cực kì phong cách. Tuy rằng trong tiểu thuyết, dị năng sấm sét khá phổ biến, nhưng không thể nghi ngờ, tại mạt thế đó là dị năng cường đại nhất và có tiềm lực nhất.



Nhưng Chung Hư Lữ nghĩ đủ cách để sử dụng dị năng cũng không thể nào thành công được. Trong《Đế Vương Mạt Thế》, mọi người tới ngày thứ ba mới có thể sử dụng dị năng, lần này Chung Hư Lữ không hề có ngoại lệ.



Nghĩ như vậy, Chung Hư Lữ bắt đầu có chút oán giận Tiết tháo đại thần, gã hoàn toàn có thể tưởng tượng được, tác giả bởi vì không nghĩ ra nên cho nhân vật chính có dị năng gì, mới dời quyết định chậm lại 3 ngày.



Trong lòng Chung Hư Lữ vừa oán giận vừa hưng phấn, nhưng do gã không kế thừa ký ức của Chung Hư Lữ, cho nên gã không có chú ý tới, sự tình đã không phát triển theo nội dung của《Đế Vương Mạt Thế》.



Trong《Đế Vương Mạt Thế》,Chung Hư Lữ trước sau vẫn là nhân viên của Diễm thị, thế mà hiện tại, gã đã bị cho thôi việc. Hơn nữa ở trên cổ của gã không phải là ngọc giới hư vô, mà là bản thay thế do Chung Hư Lữ tiện tay mua.



Ban đầu, Chưng Hư Lữ không có ngọc để đeo trên cổ thì cảm thấy thiếu thiếu, cho dù tiền lương gia tăng, tâm tình chuyển biến tốt đẹp, nhưng phần hư không này không thể nào quên được. Nhưng có tiền lương thì có thể đi mua một cái tốt hơn rồi. Tuy rằng vẫn là hàng đại chúng, nhưng có thể thấy được, Chung Hư Lữ nguyên bản đối với phần cảm xúc này rất coi trọng.



Cái này thuộc dạng phi bạch ngọc y như cái trước, cũng là đeo lên cổ. Vừa khéo khiến Chưng Hư Lữ hiện tại không nhận ra có cái gì không đúng, do đó Thương Viêm ăn may qua cửa.


Gã tìm được cái giường ở phía sau, vội vàng thay quần áo dính máu, sau đó lập tức ngã vào nệm, ngay cả chăn cũng chưa kịp đắp. Đến thời điểm gã sắp ngủ mới nhớ ra mình vẫn chưa đóng cửa phòng, đây là chuyện liên quan tới tính mệnh của mình.



“Đậu mọe!” Chung Hư Lữ giãy dụa trong lòng, cuối cùng vẫn là nhận mệnh đứng dậy đem cửa phòng khóa kĩ. Mới một đêm Chung Hư Lữ đã mệt mỏi bất kham, không chỉ trên thân thể mà còn cả trong lòng.



Chưa đến thời điểm ngày thứ ba của mạt thế, Chung Hư Lữ không có dị năng gì, mà Tiết tháo đại thần cũng không vì nhân vật chính nhà mình mà tăng lên tố chất thân thể, làm khổ Chung Hư Lữ hiện tại không có chút sức lực.



Đồng thời vết thương trong lòng càng lớn, mọi người đều biết xe trên đường sao lại không có người, mà trên xe có người đại biểu cho người nọ lúc mạt thế giáng lâm ngất xỉu mà gây ra tai nạn.



Khi Chung Hư Lữ chọn xe trên đường, gã không lựa chọn chiếc xe tốt nhất, mà gã chọn chiếc xe có người bên trong ít ghê tởm nhất.



Hiện tại, gã vừa nghĩ tới chỗ ngồi và vết máu trên người thì đã dâng tràn lên cảm giác ghê tởm. Chung Hư Lữ hoàn toàn không có tâm tình hưng phấn khi trở thành nhân vật chính. Có thể nói gã đã bị hiện thực đánh gục.



Không lâu sau khi Chung Hư Lữ ngủ, bên ngoài liền có không ít người bắt đầu tỉnh dậy, cũng có đa số “người” bắt đầu cuộc sống mới của họ.



Mà ở viện an dưỡng Lưu Thủy Bích Thiên, một đôi mắt cho dù đã ngủ say thật lâu cũng khó giấu được sắc bén… chậm rãi mở ra.



Hôm nay máu nhiễm đỏ mặt đất, cuộc sống sợ hãi và tuyệt vọng bắt đầu ………….