Mạt Thế Phản Phái Hệ Thống (Mạt Thế Hệ Thống Của Nhân Vật Phản Diện)

Chương 17 : Thức tỉnh

Ngày đăng: 13:25 30/04/20


Đã ở lâu trong bóng tối, bỗng nhiên tiếp xúc với ánh sáng khiến cho Diễm Quân Ly cảm thấy không kịp thích ứng, y theo bản năng giơ tay lên ngăn cản ánh đèn trước mắt. Mà khi y ý thức được mình có thể cử động cơ thể, cho dù Diễm Quân Ly là người không thường kích động cũng vô pháp che giấu vui sướng của bản thân.



Sau đó, Diễm Quân Ly như là nghĩ đến điều gì, nhanh chóng chuyển hướng nhìn, đập vào mắt chính là một người con trai đang ngủ say.



Tuy bộ dáng người này không hề giống y, nhưng không thể nghi ngờ rằng cậu ta có khuôn mặt rất đẹp(?). Diễm Quân Ly vươn tay vuốt ve hai má Thương Viêm, đầu ngón tay truyền đến xúc cảm ấm áp.



Đây chính là em trai của y, đứa em trai mà y vẫn luôn xem nhẹ, khinh thường — Diễm Quân Mạc.



Diễm Quân Ly cố tìm kiếm bóng dáng Diễm Quân Mạc trong đầu, nhưng cho dù y có dốc hết cả đầu óc ra thì cũng không thể nhớ được, lúc trước y với Diễm Quân Mạc ở chung như thế nào, còn cả khuôn mặt của Diễm Quân Mạc.



Động tác của Diễm Quân Ly tuy rất nhẹ, nhưng Thương Viêm cho dù ngủ sâu cũng vẫn đối với mạt thế “nhớ mãi không quên”, chỉ một chốc lát sau, dưới ánh nhìn chăm chú của Diễm Quân Ly, Thương Viêm cuối cùng cũng mở mắt ra.



Thương Viêm vừa tỉnh dậy liền thấy Diễm Quân Ly gần ngay trước mắt, hình dáng ngũ quan của Diễm Quân Ly rất thâm thúy,  sắc mặt dường như điêu khắc cho nó thêm phân minh. Trong con ngươi đen kiêu ngạo ám lãnh kia thực khó che dấu hết tàn bạo sâu đậm và lạnh lẽo thấu xương, chỉ nhìn như thế này thôi, cũng khiến cho người ta cảm thấy y có một loại ám mang sắc bén ăn sâu vào máu thịt.



Thời điểm Thương Viêm nhìn Diễm Quân Ly, song song đó Diễm Quân Ly cũng chăm chú vào Thương Viêm, mắt Thương Viêm mở to càng thêm sinh động.



Khuôn mặt thiếu niên rất thanh tú, tóc đen nhu thuận rũ xuống gối nằm mềm mại, lông mi dài và cong, hai đồng tử tựa như lưu ly trong trẻo thấu triệt mang theo vẻ gì đó lành lạnh, bất quá lúc này bởi vì vừa mới tỉnh ngủ nên mơ hồ mang theo một chút gì đó trẻ con.



Dưới cái dạng mặt đối mặt này, người đầu tiên không chịu đựng nổi dĩ nhiên là Thương Viêm. Mặc dù ánh mắt của Diễm Quân Ly đã hết sức ôn hòa, nhưng vô luận như thế nào, Thương Viêm cũng không có khả năng so được với BOSS Diễm Quân Ly.



“… Sớm hảo, ca.” Thương Viêm cúi đầu tránh đi ánh mắt sắc bén Diễm Quân Ly, cậu bây giờ thực sự không được tự nhiên, tuy rằng trước đó đã nhìn thấy Diễm Quân Ly, nhưng một Diễm Quân Ly khỏe mạnh cùng với một Diễm Quân Ly nằm trên giường bệnh, khí thế thay đổi rất lớn.



Hiện tại Diễm Quân Ly trải qua lễ rửa tội của bệnh độc mạt thế, tế bào toàn thân cũng được kích hoạt, sắc da lúa mạch không chút logic mà xuất hiện trên người Diễm Quân Ly, ngay cả tóc cũng sáng bóng trở lại.
Sau khi Thương Viêm bình tĩnh trở lại, nhìn Diễm Quân Ly lông mày cũng không hề nhăn nhíu một chút nào, trong lòng cậu không ngừng bất bình gào thét, y nói sao không đúng trọng điểm chút nào vậy, vì cái gì gặp tang thi mà người này vẫn có thể bình tĩnh như thế, một câu hỏi cũng không có…



Sau đó cậu tổng kết ra một câu: tố chất tâm lý của người này rất cao, căn bản không thuộc tầng lớp bình thường.



Thông qua việc này, Thương Viêm cũng hoàn toàn hiểu được, BOSS nhân vật phản diện này không phải là nghề nghiệp dễ làm, hơn nữa còn phải là loại tâm tính cường đại đến biến thái như đại BOSS …



Đối với lần đầu tiên vận dụng uy áp của Diễm Quân Ly, Thương Viêm ngược lại không cảm thấy ngoài ý muốn một chút nào. Trong《Đế Vương Mạt Thế》, cậu chỉ biết rằng Diễm Quân Ly thân là đại BOSS nhân vật phản diện, thời điểm bắt đầu đã cao hơn người khác một cấp bậc, trước mặt một đám tang thi và dị năng giả đều là cấp 0, Diễm Quân Ly chẳng hiểu sao nhảy ù lên cấp 3.



Vì ngay từ đầu Diễm Quân Ly đã có thực lực cực mạnh, cho nên trong thời gian ngắn mà nhanh chóng trưởng thành, vẫn luôn duy trì vị trí người mạnh nhất, sau đó tiếp tục trở thành mục tiêu cuối cùng mà nhân vật chính Chung Hư Lữ muốn đánh bại.



Trong văn Mary Sue, nhân vật phản diện là người có thực lực cường đại tuyệt đối. Còn nhân vật chính là người có tiềm lực vô hạn, trải qua quá trình hết lần này đến lần khác bị nhân vật phản diện trâu bò đánh bại mà trở nên cực mạnh. Nghĩ đến đây, Thương Viêm liền quyết định lần này tuyệt đối sẽ không để Chung Hư Lữ đem BOSS trở thành bàn đạp biến cường.



Diễm Quân Ly nhìn đứa em trai trước mặt, dường như đang đi vào cõi tiên, cảm thấy thật ngạc nhiên và có chút bất đắt dĩ, phải biết rằng chưa từng có người nào xem nhẹ sự hiện hữu của y như vậy, vô tư mà ngẩn người. Bất quá Diễm Quân Ly cũng chỉ nhìn Thương Viêm mà không hề quấy rầy, y muốn biết người này có thể ngẩn người được bao lâu.



‹Thương Viêm, điện hạ Diễm Quân Ly đang nhìn ngươi!› Cái đồ ngốc này cư nhiên ngẩn người trước mặt điện hạ Diễm Quân Ly, cậu ta không biết điện hạ Diễm Quân Ly là một người lãnh khốc như thế nào sao? Bất quá, điện hạ Diễm Quân Ly hình như không có tức giận?



Nhờ có hệ thống nhắc nhở mà lúc này Thương Viêm mới nhớ tới vừa rồi BOSS đang hỏi cậu, mà cậu cư nhiên lại ngẩn người. BOSS hẳn là sẽ không bốc hỏa đó chứ?



Thương Viêm chậm rãi đưa ánh mắt đặt dời qua người của Diễm Quân Ly, cũng không có nhìn thấy Diễm Quân Ly có dấu hiệu tức giận, tim thoáng buông xuống, nhưng giây tiếp theo…



“Rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần rồi sao?” Tiếng nói trầm ổn vang lên, khóe miệng Diễm Quân Ly vẫn mang theo một tia cười nhạt, tuy nhiên có gì đó bất đồng với lúc trước. Đúng rồi, chính là cái loại cảm giác ôn nhu không thấy, thay thế bằng hàn khí âm trầm.